Ngăn cản là không được, mãnh hổ không chịu nổi đàn sói, chỉ dựa vào một mình nữ nhân họ Diệp, làm sao ngăn cản được đông đảo cường giả đánh vào?
Né tránh không phải phong cách của Dương Khai người khác tò mò cột sáng biến mất đã để lại thứ gì, hắn cũng tò mò!
Nhìn mặt đoán ý, thấy các cường giả liếc nhau, rục rịch hành động, Dương Khai liền biết mình phải lựa chọn. Bằng không chờ khi bọn họ ra tay, mình sẽ đánh mất quyền chủ động.
Nghĩ tới đây, Dương Khai khẽ động thần niệm, truyền âm cho nữ nhân họ Diệp, nàng ta liền nhướng mày, toát ra kinh ngạc, sau đó lén lút gật đầu.
Hai người vừa xong, Chiến Thiên Minh Mạc Tiếu Sinh đã không nhịn được lòng hiếu kỳ, bước lên trước, sắc mặt ngưng trọng chắp tay:
– Diệp sư tỷ…
Hắn chưa dứt lời, nữ nhân họ Diệp đã dựng thẳng mày liễu, quát một tiếng: – Đừng có mơ!
Đồng thời, Dương Khai chợt lóe lên, nhanh chóng lùi lại, thân mình mờ đi, không gian xung quanh nổi lên gợn sóng dao động.
– Lực lượng không gian? Ánh mắt Mạc Tiếu Sinh co rụt, ngạc nhiên nhìn Dương Khai dần tiêu tán. Thân là đại trưởng lão Chiến Thiên Minh, Mạc Tiếu Sinh cũng tu luyện lực lượng không gian, cho nên nhạy cảm với loại dao động này hơn bất cứ ai.
Thấy Dương Khai không tiếc vận dụng lực lượng không gian lùi lại, nháy mắt liền hiểu được hắn có ý gì, vừa kinh ngạc Dương Khai nắm giữ lực lượng không gian thuần thục như thế, cũng giận dữ quát lên: – Tiểu tử ngươi dám!
Hắn quả thật kiêng kỵ nữ nhân họ Diệp, nhưng ngoài nàng ra, những người khác trên Long Huyệt Sơn đều không lọt được vào mắt hắn. Dương Khai chỉ là Thánh Vương Cảnh lại vọng tượng nhanh chân tới trước những cường giả ở đây, hắn làm sao nhịn được?
Vừa nói, Mạc Tiếu Sinh cũng bước ra, thân mình mờ đi.
Hắn cũng giống Dương Khai, vận dụng lực lượng không gian.
– Đi ra cho ta!
Nữ nhân họ Diệp lại quát, bàn tay vươn ra, nắm lấy hư không, linh khí thiên địa ép lại, một bóng người lảo đảo rơi ra, chính là đại trưởng lão Chiến Thiên Minh tràn đầy kinh hãi.
Hắn cũng không ngờ thủ đoạn của nữ nhân họ Diệp mạnh mẽ đến thế, ngay cả tuyệt chiêu của mình cũng bị phá giải dễ dàng.
Cân bằng yếu ớt bị Dương Khai cùng Mạc Tiếu Sinh phá vỡ, chúng cường giả vốn nhìn chằm chằm Long Huyệt Sơn, muốn đi xem rõ ràng, thấy có cơ hội, làm sao còn chần chờ? Đều vội vàng thi triển thân pháp phóng về phía cột sáng giáng xuống.
– Không ai được đi! Nữ nhân họ Diệp chợt lóe lên, ánh sáng nhấp nháy, một món bí bảo ngọn đèn xuất hiện trước mặt, sau đó nữ nhân đưa tay quét qua bấc đèn, ngọn lửa màu lam bị nàng nắm trên ngón tay, bấm tay bắn ra, ngọn lửa màu lam bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Ngọn lửa màu lam đón gió lớn ra, sau đó hóa thành một con chim khổng lồ dài mười mấy trượng, uy phong lẫm liệt, thanh thế kinh người. Con chim khổng lồ há miệng, phun ra những ngọn lửa to như cái chậu, phủ đầy trời giáng xuống đầu chúng cường giả.
– Thực Cốt Ly Hỏa Đăng! Có người biết hàng hét lên, sắc mặt đại biến, vội tế ra bí bảo phòng ngự mạnh nhất che trước người.
Mấy chữ Thực Cốt Ly Hỏa Đăng vang lên, những người khác cũng kinh hãi, vội vàng lùi lại, không dám làm bừa.
Không gì khác, danh tiếng Thực Cốt Ly Hỏa Đăng quá vang dội, chính là một trong số ít ỏi bí bảo cấp Hư Vương trên U Ám Tinh!
Bí bảo cấp bậc này, trình độ luyện khí trên U Ám Tinh không thể luyện chế ra, đều là truyền lại từ thời kỳ thượng cổ, uy năng khó lường. Không được phép chạm tới Thực Cốt Ly Hỏa bay ra từ bí bảo này, một khi dính trúng, ngay cả tu vi cao cỡ nào cũng không tránh khỏi bỏ mạng. Nữ nhân họ Diệp mặc dù là một mình lẻ loi, nhưng dựa vào bí bảo này, thực lực của nàng dù không bằng Hư Vương Cảnh cũng chênh lệch không nhiều, ai dám tới gây chuyện?
Nhất thời, rất nhiều cường giả mặt mày xám xịt, sắc mặt hoảng loạn, chạy đông trốn tây, tràng cảnh rất là náo nhiệt.
Chẳng qua tuy rằng nữ nhân họ Diệp rất mạnh, nhưng một lần đối phó đông đảo cường giả như thế, trong đó còn không ít người ngang cảnh giới với nàng, cũng phải cảm thấy quá sức, sau một chiêu sắc mặt liền trắng nhợt.
Với cảnh giới của nàng điều động bí bảo cấp Hư Vương, gánh nặng rất lớn.
– Diệp cô nương, ngươi thật sự muốn là địch với chúng ta? Lôi Đài Tông Thành Bằng Huyên sắc mặt khó coi nhìn nữ nhân họ Diệp, trầm giọng quát.
Nữ nhân họ Diệp nhàn nhạt liếc hắn, lạnh lùng nói: – Nếu các vị đứng yên tại chỗ, bổn cung tự nhiên sẽ không gây chuyện, nhưng nếu dám mạnh mẽ xông vào núi, phải hỏi bổn cung có đồng ý hay không!
– Khẩu khí thật lớn! Không lẽ Diệp cô nương thật coi chúng ta nặn bằng bùn nhão hay sao? Mạc Tiếu Sinh sắc mặt âm trầm đứng ra, vừa rồi hắn muốn đuổi theo Dương Khai lại bị nàng ngăn cản lùi về, cảm thấy mất mặt, liền không chịu bỏ qua.
– Bổn cung cũng không phải nặn bằng bùn, lời này ta không muốn lặp lại! Thái độ của nữ nhân họ Diệp cực kỳ cứng rắn.
Mạc Tiếu Sinh cùng Thành Bằng Huyên liếc nhau, nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy rằng bình thường hai người không hợp nhau, đấu đá vô số năm, nhưng lúc này tự nhiên phải đứng cùng một chiến tuyến, hơn nữa bởi vì đều quen thuộc lẫn nhau, cho nên chỉ cần một ánh mắt là hiểu đối phương đang nghĩ gì.
– Nếu vậy, lão phu đắc tội!
Mạc Tiếu Sinh quát dài, trong tay xuất hiện một cây thước ngắn, đen như mực không có gì nổi bật, nhưng khi Mạc Tiếu Sinh truyền thánh nguyên vào, cây thước liền tỏa ra dao động năng lượng kinh thiên, hóa thành ánh sáng đánh về phía nữ nhân họ Diệp.
Trong nháy mắt Mạc Tiếu Sinh ra tay, Thành Bằng Huyên cũng hành động.
Đêm dài lắm mộng, bọn họ làm sao chịu bị nữ nhân họ Diệp ngăn cản ở đây, đều muốn mau đột phá ngăn cản, xông vào Long Huyệt Sơn dò thám cơ mật, cho nên vừa ra tay liền dùng bí bảo mạnh mẽ nhất, thủ đoạn công kích mạnh nhất.
Thành Bằng Huyên tế ra bí bảo đại ấn, hóa thành to lớn đè xuống đầu nữ nhân họ Diệp.
Ma Huyết Giáo Kim Thạch, Vạn Thú Sơn Phong Bà Tử, cùng các Phản Hư Cảnh những môn phái khác, đều không chần chờ gia nhập hàng ngủ công kích.