– Ngươi tự xưng là luyện thể vô song, vậy nhìn xem ngươi có thể thừa nhận sức nặng của một kích này hay không.
Lâm Minh lần nữa mở bát môn độn giáp, Phượng Huyết Thương quét ngang qua.
– Răng rắc!
Tiếng nổ thanh thúy vang lên, thân thể Hắc Diêm đột nhiên chấn động, cương nguyên hộ thể của hắn dưới Phượng Huyết Thương tan vỡ như thủy tinh.
– Cái gì!
Hắc Diêm quá sợ hãi, hắn biết rõ cương nguyên của mình cứng thế nào, dĩ nhiên cũng bị một thương hời hợt của Lâm Minh đánh vỡ.
Thời điểm này thương thứ hai của Lâm Minh đã nện tới.
Hắc Diêm biến sắc, muốn né tránh nhưng đúng lúc này lực lượng hùng hồn bao phủ, bao trùm phạm vi trăm trượng hư không, động tác của Hắc Diêm chậm chạp lại.
Hồng Mông không gian!
– Không tốt!
Hắc Diêm vẫn lấy tốc độ làm kiêu ngạo, Hồng Mông không gian hoàn toàn hạn chế điểm này, hắn cắn chặt răng, cương nguyên toàn thân bộc phát, dùng gai xương trên người công kích Lâm Minh.
Lâm Minh cười lạnh một tiếng, hai tay đột nhiên vung xuống, Phượng Huyết Thương rắn rắn chắc chắc nện lên sống lưng Hắc Diêm, một kích này đánh gãy ba gai xương trên lưng Hắc Diêm, Phượng Huyết Thương xu thế không ngớt nện thẳng vào lưng của Hắc Diêm, da tróc thịt bong, máu tươi bay thẳng!
Hắc Diêm kêu thảm một tiếng, thân thể bay thẳng ra ngoài.
– Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Hắc Diêm bị nện sâu vào mặt đất, đánh nát vô số tảng đá.
– Hắc Diêm!
Tràng diện diễn ra với tốc độ cao, võ giả Thánh tộc kinh hô, mà lúc này dưới nham thạch căng ra, Hắc Diêm từ trong đống đá vụn lao ra ngoài, lực phòng ngự của võ giả Thánh tộc vô cùng khủng bố. Mặc dù bị thương nặng như thế vẫn ngăn cản được.
Hắc Diêm lúc này toàn thân là máu, cốt nhục rạn nứt, đột nhiên hắn nhìn qua bầu trời thì không thấy Lâm Minh đâu.
Hắn còn chưa kịp phản ứng chỉ cảm thấy một đạo lực lượng áp lên người của mình.
Đạo lực lượng này như ngàn vạn sơn mạch áp xuống làm Hắc Diêm không chịu nổi.
Hắn rên thảm một tiếng, tứ chi run rẩy.
– Ngươi…
Hắc Diêm hai mắt huyết hồng, Lâm Minh lúc này ngồi lên lưng Hắc Diêm, Hắc Diễm đang biến thân chẳng khác gì tọa kỵ của Lâm Minh.
Chuyện này đối với Hắc Diêm mà nói tuyệt đối là một loại khuất nhục, hắn là Thánh tộc vô cùng cao ngạo, há làm tọa kỵ cho nhân loại?
Hắc Diêm gào lên tức giận, thân thể đang muốn nhảy lên. Muốn bỏ qua Lâm Minh nhưng mà một đạo Hồng Mông chi khí dung nhập vào trong Phượng Huyết Thương đặt lên lưng Huyết Diêm!
Bồng!
Phượng Huyết Thương báng thương rắn chắc nện vào sống lưng của Hắc Diêm, huyết nhục trên lưng Hắc Diêm vỡ nát, sức nặng đáng sợ nện xuống, thân thể Hắc Diêm đột nhiên chấn động, phun máu tươi, hai đầu gối hai tay mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Nham thạch không ngừng nứt vỡ,dưới sức nặng khủng bố Hắc Diêm bị áp xuống đất.
– Cưỡi trên lưng Hắc Diêm, đang là sức nặng bực nào có thể áp Hắc Diêm đứng không nổi, chớ nói chi là vứt bỏ Lâm Minh!
Thế cục đột nhiên nghịch chuyển. Hắc Diêm chỉ qua một chiêu đã lâm vào hạ phong tuyệt đối, bây giờ bị Lâm Minh áp chế quá thảm.
Bị một nhân tộc ngồi lên lưng mình, một cây thương đã ép mình không thể đứng lên, khuất nhục như thế Hắc Diêm há có thể thừa nhận, hắn dốc sức liều mạng giãy dụa, mặc cho hắn giãy thế nào cũng không được.
– Đáng chết! Đáng chết!
Hắc Diêm chưa từng vô lực như thế, hắn cố gắng thế nào cũng chẳng đứng lên được.
Rất nhiều võ giả Thánh tộc nhìn qua mà ngây ngốc, bọn họ không rõ Phượng Huyết Thương có huyền cơ gì, tại sao ép Hắc Diêm đứng không nổi.
Võ giả nhân loại tuy không hiểu, nhưng mà bọn họ không ngoại hoan hô Lâm Minh, khi đại kiếp nạn bắt đầu, Thánh tộc xâm lấn, Nhân tộc vẫà thất bại! Thất bại!
Những ngày này Nhân tộc đã bị Thánh tộc trào phúng cùng ức hiếp đủ kiểu, bọn họ cần một nơi ủng hộ sĩ khí.
– Lâm Minh! Lâm Minh!
– Ép hắn vĩnh viễn không dậy nổi đi.
Võ giả nhân tộc hò hét, thổ lộ áp lực trong lòng.
Mà đúng lúc này giọng nói lạnh lẽo vang lên.
– Dừng ở đây!
Giọng nói này lạnh như vực sâu vạn trượng, khiến cho tiếng náo động lớn an tĩnh lại.
Nội tâm võ giả nhân loại chấn động, cảm nhận lạnh cả người.
Trong lòng Lâm Minh khẽ động, thu hồi Phượng Huyết Thương, quay đầu nhìn qua hư không.
Không gian vặn vẹo và một thân ảnh thanh niên áo trắng đi ra, dung mạo của hắn không anh tuấn, nhưng mà khí thế lăng lệ ác liệt, cánh tay trắng noãn như ngọc, con mắt dài nhro, toàn thân tỏa ra tà khí nhàn nhạt.