“Gô đừng như vậy, cô không sai, cháu biết cô bị bệnh chứ vốn không phải ý nguyện của cô…”
Hứa Trúc Linh vội vàng an ủi.
“Tuy là vì ảnh hưởng của thuốc, nhưng chuyện cô làm tổn thương đến nó vấn là sự thật, cô đã khiến nó lạnh lòng mà rời khỏi nhà họ Cố.” Bà ấy lau khóe mắt, nước mắt tuôn trào: “Cô có lỗi với cháu, càng có lỗi với Thành Trung. Nhìn dáng vẻ bây giờ của nó, người làm mẹ như cô đây thật sự đau lòng không chịu nổi.”
“Lỗi của cô, cô không thể bắt nó phải gánh chịu. Trúc Linh, cô dập đâu nhận tội với cháu, chỉ câu mong cháu rộng lượng tha cho Thành Trung đi!
Cháu đừng giận nó nữa, thỉnh thoảng gọi điện thoại nói với nó một câu. Cháu không biết đâu, từ khi quay về từ nhà họ Quý, nó liền cười ngơ ngác như một đứa trẻ.”
Bà ấy bịch một tiếng liền quỳ xuống, Hứa Trúc Linh nào nhận nổi chứ, cô vội vàng đỡ bà ấy dậy.
Nhưng bà ấy lại kiên quyết quỳ xuống, sống chết bám chặt lấy góc bàn, chính là không chịu đứng dậy.
Hứa Trúc Linh mang tâm trạng nặng nề cũng quỳ xuống luôn.
“Cô à…cô đừng thế này…cháu là bề dưới, thật sự không nhận nổi đâu!”
“Trúc Linh à, là cô có lỗi với cháu, cô có một đứa con dâu tốt thế này mà lại không biết trân trọng. Đời này cô và Cố Chí Thanh cũng chỉ vậy thôi, nhưng Thành Trung còn trẻ, cháu vẫn còn trẻ, hai đứa vẫn còn đoạn đường rất dài cần phải đi! Nhìn hai đứa xa cách nhau thế này, cô thật sự…thật sự cực kỳ khó chịu.
Hai đứa đều là vì cô nên mới trở thành như vậy, là cô tội nghiệt nặng nề!”
“Cô à…” Hứa Trúc Linh nghẹn lời, trong nhất thời không biết nên nói gì.
Cuối cùng thật sự hết cách, cô chỉ có thể gật đầu: “Cháu không so đo với anh ấy nữa, cháu cũng không phải thật sự giận dỗi anh ấy, cháu biết về tình thì hai người đáng được tha thứ.
Nhưng…cháu không phải một mình, cháu là Hứa Trúc Linh, cũng là người của nhà họ Quý. Cháu không cần công bằng, nhưng dì, cậu mợ của cháu cần một cái công bằng.”
“Những uất ức đó cháu đều chịu, chỉ cần Cố Thành Trung thương cháu yêu cháu là được rồi. Cháu nhận lời xin lỗi của cô, cũng nhận lời xin lỗi của ông cụ.
Nhưng, nhưng cháu nói trước, chỉ một lần này thôi, cháu sẽ không chịu lần thứ hai! Nếu không, cho dù là ông trời đến đây cầu xin cháu, cũng là vô dụng.” Cuối cùng Hứa Trúc Linh vẫn mềm lòng, nhịn không được nói ra.