Hỏa qung một hồi quay cuồng, thoáng cái sóng lửa cự đại xoáy lên cao tới vài chục trượng, thẳng đến Hàn Lập bên này.
Thế nhưng Hàn Lập lúc này sao lại để cho bọn chúng có cơ hội giáp công. Hai tay đã sớm bấm niệm pháp quyết, sau lưng hiện ra kim quang sắc Pháp Tướng ba đầu sáu tay, trong đó hai cái cánh tay đột nhiên trở nên mơ hồ, không ngờ lại biến thành hư ảo.
Cơ hồ cùng lúc đó, phía trên đầu cự cầm đột nhiên lóe lên kim quang, thoáng cái từ trong hư không dần hiện ra một cánh tay thật lớn, bàn tay lớn gần một trượng, phát ra kim quang chói mắt, đột nhiên nắm tay đập xuống.
“Bang bang” hai tiếng nổ vang lên, sau đó cự đại kim quang quyền bất ngờ đan vào nhau nện lên người cự cầm, thoáng cái đập cho yêu vật này loạng choạng, không cách nào ổn định lại thân thể.
Tiếp đó Hàn Lập hướng tới biển lửa, một tay xoắn tới nhanh chóng nhấn một cái.
Một tòa cự sơn màu đen bỗng nhiên hiển hiện ở trước người, quay tít một vòng sau đó liền biến thành một tầng màn sáng cao lớn, vòng lại nghênh tiếp sóng lửa trước mặt.
Tiếng oanh minh nổ ra, hỏa diễm vòi lửa đan vào nhau quay cuồng bất định, nhất thời giằng co không rõ.
Nguyên Từ Thần Quang mặc dù có thể hóa thành Ngũ Hành chi lực cùng biến thành vô hình, thế nhưng tự nhiên cũng có mức cực hạn, nhiều Xích Dung tộc nhân như vậy thôi phát ra hỏa diễm chi lực đánh úp lại, mình cũng chỉ đành khó khăn chống đỡ mà thôi.
Nhưng mà mục tiêu nguyên bản của Hàn Lập vẫn không thay đổi.
Hắn thừa dịp có cơ hội tốt này, đầu vai hơi chút run lên, bốn cánh tay ở sau lưng còn lại đều lóe lên biến mất.
Cùng thời gian này, bốn phía trong hư không quanh thân cự cầm lóe lên bốn kim quang sắc cánh tay lớn.
Đám kim quang cánh tay này vạch phá hư không quỷ dị tung ra một trảo, bàn tay giống như hình với bóng, uốn éo ở đầu, cổ cự cầm.
Mà đầu cự cầm này vừa rồi mới chịu một kích, lúc này mới tỉnh lại, bắt gặp tình cảnh này, tự nhiên rất kinh hãi, thân hình khổng lồ liều mạng vặn vẹo, thế nhưng hai cánh của nó bỗng nhiên trầm xuống, giống như một tòa núi lớn đè lên khiến thân thể không cách nào nhúc nhích.
Mặt khác hai cái đại thủ kim quang sắc chẳng biết lúc nào kéo lấy một cái cánh, khiến nó không cách nào di chuyển.
Cự cầm sợ hãi hồn phi phách tán, chưa kịp thi triển thần thông thoát thân, cái cổ của nó đã bị kim quang đại thủ đồng thời phát lực xoắn một cái, bốn cỗ lực lượng đồng thời phát động.
Cự cầm cũng coi như là tương đối mạnh, nhưng với lần đọ sức này, cái cổ lại vang lên hai tiếng “Răng rắc” sau đó đã bị bẻ thành hai đoạn.
Hai tay Hàn Lập lúc này mới buông lỏng pháp quyết, kim sắc Pháp Tướng sau lưng bỗng nhiên biến mất, mà sáu kim quang sắc thủ cánh tay cũng biến mất không thấy.
Hai cái đầu cùng thân thể cự cầm từ trên không trung rơi xuống.
Khóe mắt Hàn Lập giật giật, tay áo run lên, ba đoàn ngân sắc hỏa cầu lập tức bắn ra, lóe sáng đánh lên đầu cùng thân thể cự cầm.
“Xì” Vài tiếng, sau đó ngân diễm nở rộng, trong nháy mắt lập tức đem cái xác này biến thành tro, sau đó tụ lại ở giữa, biến thành một đoàn ngân sắc Hỏa Điểu bay vụt về.
“Chạy!”
Thấy Hàn Lập khẽ nhấc tay đã có thể diệt sát cự cầm có thực lực cơ hồ tương đương với chính mình, đại hán đầu trọc kích động quay cuồng lẫn trong biển lửa truyền ra thanh âm hoảng sợ.
Tiếp đó truyền ra tiếng xé gió, chỉ thấy Hỏa Điểu từ trong ngọn lửa lóe lên rồi bắn ra, tất cả đều hướng tới không trung mà bay.
Xem ra đại hán Xích Dung tộc rốt cục đã minh bạch chính mình căn bản không phải là đối thủ của Hàn Lập, hơn nữa còn có đám người Thiên Bằng nhân đứng một bên chăm chú nhìn, lúc này quyết đoán chuẩn bị bỏ chạy.
“Thiên Minh, đi thôi, chỗ này không còn kiếm ăn được nữa đâu!”
Trên bầu trời đột nhiên truyền tới thanh âm của một vị nam tử hơn ba mươi tuổi Thiên Bằng tộc, tiếp đó ngân hồ ở trên không trung lóe lên, ba cái ngân sắc Đại Điểu bỗng nhiên hiện thân, người của Thiên Bằng không ngờ tới lại tìm được đại viện binh, một mực ẩn nấp một bên không ra rốt cục cũng nhịn không được xuất thủ.
Vô số đạo ngân hồ như đàn vịt mò cá bổ ra, trong nháy mắt hóa thành cự đại điện võng đón đầu chụp xuống.
Đại hán đầu trọc biến thành Hỏa Điểu, trong miệng phát ra một tiếng hét dài, lập tức lấy hắn làm trung tâm, những Hỏa Điểu khác đồng thời tụ lại, dung hợp bên cạnh hắn tạo thành một siêu đại Hỏa Điểu thân dài mười trượng.
Hỏa Điểu này toàn thân toát ra hỏa diễm màu tím, hai cánh mở ra, sau đó thoáng cái phá tan lưới điện.
Ba cái ngân sắc Đại Điểu cả kinh, không dám đón đỡ, đều tự động nhường lối.
Hỏa Điểu màu tím phóng đại ra, chẳng qua là chỉ vài cái chớp động, thoáng cái chui ra khỏi vòng vây, xuất hiện ở một nơi cách đó hơn mười trượng.
Tốc độ bỏ chạy cực nhanh, có thể khiến người ta rợn người.
Hàn Lập mắt thấy cảnh này, tinh quang lóe lên, lẳng lặng trôi nổi tại chỗ, không có ý định đuổi theo.
Hai ba tên ngân điểu chần chờ một lát, sau đó cũng đều không dám đuổi theo.
Ngược lại ngân hồ bên ngoài thân thể chúng nó lóe lên, sau một hồi sấm rền vang, một lần nữa lại biến thành hình người.
“Cám ơn các hạ đã xuất thủ tương trợ. Nếu không mấy người bọn ta thật sự không tránh khỏi kiếp nạn này. Thế nhưng gương mặt huynh đài có phần lạ lẫm, có phải là tộc nhân một mực ẩn tu ở hải ngoại?” Nam tử cầm đầu Thiên Bằng tộc đối mặt với lực lượng một người có thể áp bức một đám Xích Dung tộc nhân là Hàn Lập, không chút nào dám chậm trễ, từ rất xa đã ôm quyền hỏi thăm.
“Có phải là người Thiên Bằng hay không. Hàn mỗ tự mình cũng không rõ lắm. Xuất thân của ta có điểm đặc biệt, lẻ loi một mình tại hải ngoại tu luyện đến nay, lần này là lần đầu tiên phản hồi Phong Nguyên đại lục. Nhưng mà từ bên ngoài nhìn vào, thật sự ta cùng các ngươi rất giống nhau, nếu không cũng không có xuất thủ, đuổi Xích Dung nhân kia đi.” Tâm niệm của Hàn Lập nhanh chóng xoay chuyển, thế nhưng trong miệng vẫn bình tĩnh nói.
“Ha ha, các hạ không cần phải nghi ngờ. Ngươi nhất định là tộc nhân hậu đại mà Thiên Bằng tộc chúng ta còn sót lại.
“Không chỉ nói là bề ngoài, chỉ bằng vào thân thể phát ra Thiên Bằng khí tức, đã tuyệt đối không giả rồi. Hơn nữa khí tức nồng như thế, huynh đài hẳn là đích hệ tộc nhân. Nếu không, chút linh phong trên trời cũng sẽ không nhanh như vậy tìm được các hạ.” Người tên là Phong Khiếu của Thiên Bằng cười lớn nói.
“Huynh đài ở hải ngoại tu luyện thần thông, cho nên mới không giống với bọn ta.” Nữ tử dung mạo xinh đẹp Thiên Bằng tộc kia cũng giật mình.
“Quả thực, những thứ khác có thể giả bộ. Thế nhưng Thiên Bằng khí tức tuyệt sẽ không sai. Nếu không, mấy chi trong Ngũ Quang tộc ngoại hình cũng giống chúng ta, chẳng phải là không cách nào phân biệt sao.” Nam tử trẻ tuổi của Thiên Bằng tộc mỉm cười nói.
Hàn Lập nghe hết những lời này, trong lòng cũng hơi buông lỏng. Xem ra luyện hóa cánh Côn Bằng quả thực có thể giúp mình che dấu thân phận, lúc này đây ngược lại là không có xuất thủ nữa, lúc này hắn thản nhiên nói:
“Mấy vị khẳng định như vậy, xem ra ta là người của Thiên Bằng hẳn là không phải giả. Thế nhưng vừa rồi ta nghe thấy mấy người Xích Dung tộc kia nói chuyện, tựa hồ tình hình của Thiên Bằng tộc ngày nay không quá tốt thì phải.”
“Điều này khó mà nói được. Có thể là thằng nhãi Thiên Minh này chẳng qua là nói chuyện giật gân thôi, cũng có thể là trong tộc thật sự xảy ra đại sự gì đó. Nếu không, chúng ta mặc dù là Phi Linh thất thập nhị chi trong Thiên Bằng tộc, mặc dù tương đối nhỏ yếu, thế nhưng bọn họ cũng không dám hiển nhiên lẻn vào đây như vậy, lại còn dám cướp tiến tới đoạt đồ.” Vừa nghe Hàn Lập nói những lời này, thần sắc của Phong Khiếu trở nên âm trầm.”