Khổng Liên Đằng cầm ảnh so sánh, lập tức hai mắt sáng lên.
Mẹ kiếp, quá giống rồi!
Anh ta vội vàng đứng dậy đi tới, chặn đường của Giang Nghĩa, đối chiếu người trên ảnh với Giang Nghĩa, lông mày – mắt – mũi – miệng giống như một khuôn đúc ra.
Khổng Liên Đằng vui tới mức không khép được miệng.
Giang Nghĩa lại mang vẻ mờ mịt, người này đột nhiên nhảy ra, không nói một câu thì nhìn chằm chằm anh, vừa nhìn còn vừa cười, khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Anh hỏi: “Anh, làm cái gì?”
Khổng Liên Đằng không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu thanh niên, cậu hiểu bao nhiêu về đá thô?”
Giang Nghĩa nói: “Hiểu không nhiều, chỉ biết một vài thứ cơ bản.”
Đây là nói thật.
Khổng Liên Đằng gật đầu, biết một vài thứ cơ bản là đủ rồi, có kiến thức về đá thô nhất định trù bị, cộng thêm gương mặt rất giống này, người này chính là cộng sự tốt nhất để cùng đi lừa đảo.
Bước tiếp theo thì xem người này có nguyện ý lên thuyền không.
Khổng Liên Đằng hỏi: “Cậu thanh niên, cậu có biết Giang Nghĩa không?”
Giang Nghĩa nhíu mày, trong lòng nói người này là cố ý hay vô ý?
Nhìn tướng mạo của đối phương là một dáng vẻ rất đáng ghét, tuy con người không thể nhìn vẻ bề ngoài, nhưng có câu lại rằng: tâm sinh tướng.
Càng là người có loại tướng mạo này, càng phải đề phòng.
Giang Nghĩa mỉm cười, đáp lại: “Giang Nghĩa à, đó là giám đốc thu mua của Star Jewelry, rất nổi tiếng trong ngành, ai lăn lộn trong ngành này đều biết.”
Khổng Liên Đằng gật đầu: “Vậy cậu có biết, cậu và cậu ta rất giống nhau không?”