Miêu Nghị đuổi theo vung đao, một luồng sáng xanh trợ giúp Đường Lang, đánh trúng người liền mặc kệ, giao cho Đường Lang đối phó, Miêu Nghị tiếp tục chém hướng người khác.
Miêu Nghị bay một vòng, liên tục chém ba luồng sáng xanh sau đó quay người về, xông hướng nhân vật cần đặc biệt chú trọng.
Ba tiếng hét lục tục vang lên, Miêu Nghị một tay cầm đao lơ lửng cách Cơ Mỹ Mi không xa. Miêu Nghị mặc áo giáp vàng lơ lửng dưới ánh trăng, khuôn mặt túc sát lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng.
Đãi ngộ của Cơ Mỹ Mi tốt nhất, chỉ có bốn Đường Lang vòng quanh nàng nhưng không muốn giết mà chỉ vây quanh không cho nàng trốn, thỉnh thoảng tấn công một cái buộc nàng thi triển ra vạn yêu.
Trong mây mù yêu quái đậm đặc Cơ Mỹ Mi thi triển đỡ trái hở phải. Nhưng yêu khí vô dụng với Đường Lang, không có chút ảnh hưởng gì. Răng nanh, vuốt nhọn của Đường Lang có thể xé yêu khí ập đến.
Ong ong ong ong ong!
Hơn tám mươi con Đường Lang hầu như mình có vết thương, trên vỏ giáp cứng rắn loang lổ các lỗ thủng đan chéo nhau.
Thoáng chốc bị nhiều Đường Lang bao vây làm da đầu Cơ Mỹ Mi tê dại, sợ hãi mặt trắng bệch. Cơ Mỹ Mi đã sẵn sàng tấn công lần cuối, giãy dụa trước khi chết.
Miêu Nghị đánh giá sơ, hắn không chút do dự vì sợ kéo dài sẽ sinh chuyện. Miêu Nghị chậm rãi giơ cao cây đao lên, tay giáng xuống cực nhanh, một luồng thất luyện màu xanh chém xuống xông vào yêu khí vây khốn, trúng ngay Cơ Mỹ Mi bị nhốt. Người Cơ Mỹ Mi run rẩy.
Đường Lang vây công bỗng chốc tán đi, một đám Đường Lang mở ra con đường. Miêu Nghị cầm đao bay tới gần, đứng mặt đối mặt với Cơ Mỹ Mi, chỉ cách nhau nửa trượng.
Miêu Nghị thản nhiên nói:
– Cơ Mỹ Mi, ta nói rồi, chưa biết ai chết.
Người Cơ Mỹ Mi run bần bật, trong mắt tràn đầy kinh khủng nhìn Miêu Nghị như thấy ác ma đáng sợ nhất. Cơ Mỹ Mi đột nhiên đáp xuống, quỳ dưới đất, hai cúi đầu nhìn đôi giày vàng chậm rãi đáp xuống trước mặt mình.
Vèo!
Trường đao rời tay Miêu Nghị cắm phập dưới đất, hắn bóp cổ Cơ Mỹ Mi nhấc lên, cảm nhận thân thể nàng run rẩy.
Cơ Mỹ Mi thật sự nhát cáy, nàng bị bóp cổ mặt đỏ rực nhưng không dám chống cự, không dám rên một tiếng, tràn ngập sợ hãi.
Lúc trước trên linh đảo Hùng Uy Kí Chủ đông phương bị một nhát đao còn chịu không nổi chứ nói gì tới Cơ Mỹ Mi.
Dưới ánh trăng, tám mươi lăm còn Đường Lang từ trên trời giáng xuống vây quanh hai người. Các con Đường Lang bay lượn lúc lắc cái đầu, ánh trăng phản chiếu cái vỏ, người mặc giáp vàng đứng chính giữa càng phản quang sáng chói.
Miêu Nghị bóp cổ Cơ Mỹ Mi:
– Ta vốn không oán không thù với ngươi, không muốn chọc vào các ngươi nhưng mẫu tử nhà ngươi nhiều lần bức ép. Lần này ngươi còn tìm tới cửa muốn hại ta! Cơ Mỹ Mi, ngươi có biết nhi tử của ngươi giết nữ nhân của ta…
Trong đầu Miêu Nghị nhớ tới cảnh hai giọt lệ rơi trên mặt mình, suốt đời Miêu Nghị không thể quên cảnh tượng đó, cảm giác gần trong gang tấc nhưng bất lực, đến nay nhớ lại nó thì tim hắn vẫn như bị dao cắt.
Miêu Nghị có khuynh hướng tẩu hỏa nhập ma, ánh mắt hung tợn, mặt vặn vẹo dữ tợn, tay hắn bóp cổ Cơ Mỹ Mi phát ra tiếng răng rắc tùy thời sẽ bóp nát.
Nhưng cuối cùng Miêu Nghị không giết chết, giữ người sống lại cần dùng.
Bùm!
Miêu Nghị đấm mạnh vào ngực Cơ Mỹ Mi, xương ngực vỡ nát, máu trào lên, muốn ói ra mà không được vì nàng bị bóp cổ. Miêu Nghị thuận tay nhét Cơ Mỹ Mi vào túi thú.
Miêu Nghị nhìn quanh bốn phía, thở phào. Mới rồi hắn một hơi đánh đối phương không kịp trở tay, không thì chọn đại một tu sĩ Kim Liên đứng ra chưa chắc hắn đánh lại người ta.
Hành động này cực kỳ mạo hiểm, Miêu Nghị dựa vào người ta không biết trong đao của hắn giấu ‘sợ’ trong thất tình và uy của Đường Lang, đương nhiên còn có tu vi của hắn đến Tử Liên cửu phẩm nên tốc độ có thể làm lệch thời gian. Nếu Miêu Nghị vẫn chỉ có tu vi Tử Liên nhất phẩm thì tốc độ di chuyển khoảng cách không thể giúp hắn thành công, một mình Mai Tang là có thể chặn đứng hắn lại. Nếu người khác nhìn thấu thứ giấu đáy hòm của Miêu Nghị thì không có hiệu quả không kịp trở tay.