Mặc dù lão ta là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, trấn thủ Hoàng tộc họ Diệp nhưng lão ta cũng là một người theo đuổi điểm cực hạn của võ thuật.
Đã bao năm trôi qua, thực lực của lão ta vẫn không có chút tinh tiến nào, thế nhưng lão ta có thể thấy được hi vọng trên người Dương Thanh.
Nếu có được bí mật trên cơ thể Dương Thanh, lão ta tin chắc rằng thực lực của bản thân sẽ tăng lên thêm một bậc nữa.
“Không ngờ một Siêu Phàm Tam Cảnh như mày lại có thể bùng nổ ra thực lực sánh ngang với một Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, tao phải thừa nhận một điều, thiên phú võ thuật của mày rất mạnh.
Ngay cả mấy thiên tài võ đạo yêu nghiệt của gia tộc Cổ Võ kia có đứng trước mặt mày cũng không đáng chú ý”.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp tham lam nhìn về phía Dương Thanh, ý muốn giết người lấp loé trong đáy mắt: “Nhưng nếu như mày chỉ dùng chút thực lực này mà muốn đánh bại tao chắc chắn là không thể”.
“Ngoan ngoãn giao toàn bộ bí mật trên người mày ra đi, tao có thể để mày sống sót rời khỏi đây.”
Lần này, lão ta không thèm che giấu sự tham lam của bản thân đối với bí mật của Dương Thanh nữa mà thẳng thắn nói ra điều đó.
Ở bên cạnh, Diệp Lâm sau khi nghe thấy lời này thì toàn thân cũng không ngừng run rẩy.
Lão ta không tin lời nói đó, một khi người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp biết được bí mật của Dương Thanh chắc gì đã chịu buông tha, chỉ sợ ngay cả lão ta cũng sẽ bị diệt khẩu.
“Giết!”
Dương Thanh cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang điên cuồng cắn xé mỗi một tế bào trong cơ thể, làm anh chỉ muốn trút bỏ luồng sức mạnh ấy ra ngoài ngay lập tức.
Cơ thể Dương Thanh lao đi nhanh như chớp giật, nhằm về phía người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, kình khí khủng bố cuốn lên vô vàn đất đá dọc theo đường đi.
“Lấy trứng chọi đá!”
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp hừ lạnh, đứng yên tại chỗ, thậm chí không hề di chuyển dù chỉ là nửa bước.
Sau đó đột nhiên lão ta đạp mạnh xuống mặt đất làm phát ra tiếng rầm vang trời, mấy viên đá vụn to bằng nắm tay dưới chân lão ta như đạn pháo phóng thẳng về phía Dương Thanh.
“Rầm rầm rầm!”
Dường như Dương Thanh không hề cảm nhận được sự uy hiếp của những cục đá vụn này.
Anh vung tay, những cục đá vụn kia lập tức biến thành bột mịn trong giây lát.
Bấy giờ, Dương Thanh cũng đã xuất hiện ở trước mặt người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, giơ tay tung ra một đấm thật mạnh: “Chết đi!”
“Bành!”
Một tiếng động thật lớn vang lên, núi đá dưới chân hai người lập tức nứt toác.
Cả ngọn núi Hoàng Sơn tựa như không thể chịu đựng được cú va chạm vừa rồi, rung lắc thật mạnh.
Nắm đấm do Dương Thanh ra sức đánh đến lại bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp duỗi một cánh tay ra nắm chặt lấy.
Lúc Dương Thanh xông tới, hai chân của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng trượt về phía sau ba, bốn mét.
Một tia kinh ngạc loé lên trong mắt, sức mạnh của Dương Thanh đã vượt qua sự tưởng tượng của lão ta.
“Rầm rầm rầm!”
Sau đòn đầu tiên đánh ra bị cản trở, Dương Thanh tiếp tục vung tay đánh thêm mấy đấm nữa, mỗi đấm đều hội tụ toàn bộ sức lực của một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong.
Cơ thể của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không ngừng lùi về phía sau.
Lúc này đây, một người hùng mạnh như lão ta cũng cảm thấy hai tay tê dại, mỗi đòn tấn công của Dương Thanh buộc lão phải dùng cả hai tay đỡ lấy.
Khiếp sợ trong lòng Dương Thanh càng thêm đậm, bây giờ gần như anh đã có thể kết luận một điều là thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đang ở cấp độ Siêu Phàm Thất Cảnh.
Dương Thanh chỉ cảm thấy cú đạp của đối phương như một quả tạ nặng nghìn cân, ép tới mức anh sắp tắc thở đến nơi.
Hai mắt anh nhìn chằm chặp vào đối phương như muốn khắc toàn bộ hình dáng vào trong lòng, để rồi đến một ngày nào đó, anh sẽ tự tay giết chết lão ta.
“Oắt con, sự nhẫn nại của tao có hạn thôi, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, một là giao toàn bộ bí mật trên người mày ra đây và tao sẽ tha cho mày một mạng, hai là tự tay tao tiễn mày lên đường!”
.