“Cho nên để mặc ả khi dễ ngươi, vũ nhục ngươi, cướp trượng phu của ngươi, đổ nước bẩn lên người ngươi, mới là chuyện tốt chăng?” Lư Oanh ngẩng cao mặt khinh bỉ chê cười nàng ta. Bộ dạng cao cao tại thượng, ngạo mạn vô cùng nhìn xuống Nguyên thị nhỏ bé bên dưới.
Nguyên thị ngây người, rốt cuộc sáng suốt ngậm miệng lại.
Thấy nàng ta không phản bác lại, Lư Oanh chuyển hướng nói với gã hắc y nhân: “Đem ả kỹ nữ này dẫn đi cho ta.” Lời này vừa ra, Nguyên thị cả kinh vội nói: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Lư Oanh lười nhìn nàng ta, ngắn gọn mà lạnh lùng: “Nay tâm tình của ta không tốt, muốn thay ngươi dạy dỗ ả, sao đây, không nỡ à?”
Nguyên thị bị đả kích nhiều lần nên đại não vẫn chưa theo kịp tình huống, chỉ chốc lát, hốc mắt đỏ thẩm lên, nàng cuối đầu lén lút rơi lệ, cho đến khi ba người bọn họ rời đi xa, nàng mới nghẹn ngào khẽ nói: “Đa tạ.”
Dĩ nhiên, hai chữ này, người nào cũng không có nghe thấy.
Động tĩnh bên này rất dễ bị người khác nhận thấy, liếc nhìn mục tiêu dễ bị chú ý nhất một cái, Lư Oanh hỏi gã hắc y nhân: “Vu oan giá họa, ngươi làm được không?” Khóe miệng Hắc y nhân khẽ cong, tác phong như khúc gỗ trả lời: “Biết”
“Rất tốt, vậy thì vu oan giá họa đi.” Lư Oanh nói ra kế hoạch của mình, “Ả kỹ nữ này lông mày hàm xuân sắc, tính tình lại tự phụ, thích giở trò với người xung quanh. Ta xem trên thuyền này, tất nhiên sẽ có gian phu của ả. Ngươi chọn lựa một người, cởi hết y phục của bọn họ ra, để cho họ ở trên giường điên loan đảo phượng, để cho ả kỹ nữ này thành thật khai hết những chuyện hèn hạ của bản thân đã làm. Dĩ nhiên, muốn cho ả thành thật nói ra, ngươi phải dùng chút thủ đoạn.” dừng lại một chút, Lư Oanh lại nói: “Chuyện như vậy chắc hẳn ngươi đã có biện pháp, nếu như có biện pháp tốt hơn, cũng có thể không cần dùng cách của ta.”
Gã hắc y nhân nghe hiểu ý tứ của nàng, mặt không thay đổi nói: “Có cần kéo gã họ Dương kia vào không?”
“Tất nhiên phải gọi, để cho hắn ta ở bên ngoài nghe thật rõ ràng.”
Sắp xếp tới đây, Lư Oanh vỗ vỗ hai tay, đột nhiên cười nói: “Kỳ thật đi theo chủ nhân, làm việc gì cũng rất sảng khoái.” Ít nhất phải khi dễ người nào nàng không cần tự mình động thủ, ỷ thế hϊếp người, cũng chỉ cần nói một câu là xong.
Thấy nàng lúc này mới nhớ chủ nhân có chỗ tốt, gã hắc y nhân mặt co rút. Hắn quay lưng về phía Lư Oanh, mang người phụ nữ kia xuống một khoang thuyền.
Thấy gã hắc y nhân vừa đi, Nguyên thị lắp bắp ôi chao tiếng nói từ phía sau Lư Oanh truyền đến: “Cơ mà, Dương lang … chàng …”
“Câm miệng!” Lư Oanh cũng không đợi nàng nói xong, liền trực tiếp ra lệnh: “Khoang phòng của ngươi ở nơi đâu? Mang ta đi xem trước.”
“À … được …” một loạt đả kích khiến Nguyên thị ngu ngơ dẫn Lư Oanh vào phòng ở của mình.
Thấy Lư Oanh đánh giá bên trong, Nguyên thị cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chàng ấy không cho ta mang theo tỳ nữ.”
Lư Oanh lười nói với nàng ta, trực tiếp ra lệnh: “Đi vào.”
“A… được…” Nguyên thị ngậm ngùi bước vào.
Nàng vừa mới vào khoang thuyền, lại nghe được bên ngoài tiếng cửa đóng lại. Đồng thời, nàng nghe được Lư Oanh ở bên ngoài ra lệnh: “Đem cửa này khóa lại.”
“Hả?” Nguyên thị cả kinh, nàng ở bên trong kêu to lên: “Nhưng … nhưng ta muốn đi ra bên ngoài.”
“Đêm nay ngươi không cần thiết phải đi ra ngoài.” Giọng Lư Oanh lạnh lùng truyền đến: “Bên trong có bồn cầu, chỉ một đêm ngươi cũng không đói chết đâu, ngủ một giấc thật tốt. Đợi sáng mai tỉnh lại hết thảy tất cả cũng xử lý xong.”
“Nhưng mà, nhưng mà…”
“Không có nhưng mà. Người như ngươi hèn yếu mà lại si tình, phá hư nỗi hứng thú dạy dỗ của ta.”
Nói tới đây, Lư Oanh vỗ vỗ ống tay áo, xoay người rồi đi.
Nguyên thị ngơ ngác nhìn cửa phòng, cũng không nói thêm gì nữa, liền thối lui đến trên giường thành thật nằm ngủ.
*****
Rạng sáng ngày thứ hai.
Nguyên thị mới vừa tỉnh lại liền vội vàng đẩy cửa khoang thuyền. Quả nhiên cửa này bây giờ có thể mở ra, nàng vội vàng đi ra. Khi Nguyên thị đi ra ngoài, nàng mới phát hiện, chẳng qua mới tờ mờ sáng, thế nhưng đã có rất nhiều người xuất hiện. Những người đó một đám hướng về một phía đằng trước chỉ trỏ, bình luận không ngớt.
Nguyên thị vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa tới nơi, nàng mới phát hiện, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Mà khi sắc trời mờ mờ, nàng rõ ràng thấy, một nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị trói treo ở trên cột buồm! Lúc này một cơn gió thổi qua khiến cho người đang bị treo lên tái mặt. Vừa nhìn thấy mặt của đối phương, Nguyên thị cả kinh: Quả nhiên! Trong nháy mắt, nàng mềm lòng mà nghĩ ả Trịnh thị đang mang thai, tiểu lang quân kia cũng quá tàn nhẫn rồi.
Giói sớm thổi trúng người treo ngược trên cột buồm, ngăn chặn miệng người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ càng không ngừng nói, mà đám người vây xem, truyền đến một trận thì thầm to nhỏ: “Ả kỹ nữ này cũng quá to gan rồi, ngay cả thiếu niên Ngô Ngũ lang cũng dám nhúng chàm, nghe đồn nói rằng đứa trẻ mà ả đang mang thai là cốt nhục của Ngô Ngũ lang, ả nói ngược lại là hắn cưỡиɠ ɠiαи nàng. Mà Ngô Ngũ lang là ai chứ? Là một tên sát nhân ma vương ở đất Vũ Hán. Người của hắn dù có một trăm cái không phải, cũng không cho phép người khác đặt điều nói xằng bậy. Hắn ngay tại chỗ lột sạch đồ ả kỹ nữ này treo ngược một canh giờ. May thay thuyền bè còn ở bên kia sông, nếu không xảy ra chuyện này ngay cả chút mặt mũi cũng vứt tận trời mây rồi.”
Nguyên thị nghe đến đó, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Nàng không nghĩ tới, chuyện này làm sao liên quan đến Ngô Ngũ lang rồi? Còn nữa phu quân nàng ở đâu rồi?
Nghĩ đến trượng phu, nàng vội vàng quay đầu đi.
Sau khi tìm kiếm trong đám đông một hồi nhưng tìm không thấy Dương lang, Nguyên thị vội vàng đi về khoang thuyền mà chàng đang ở.
Chỉ chốc lát, nàng nghe thấy tiếng khóc yếu ớt phát ra từ trong khoang thuyền. Nguyên thị vội vàng đẩy cửa khoang ra, thấy chàng đang dùng hai tay ôm mặt chảy nước mắt, nàng cẩn thận nhích tới gần, từ từ quỳ gối trước người hắn, thấp giọng kêu: “Phu quân…”
Nghe được giọng nói của nàng, hắn cứng đờ, trong nháy mắt hắn khàn giọng nói: “Nương tử… Nàng nói ta có phải bị mù rồi không? Người ta che chở yêu thương nhiều năm như vậy, thì ra là đồ đê tiện ai cũng có thể làm chồng! Nàng biết không? Riêng trên thuyền này những người có thể ngủ cùng với nàng ta có tận năm sáu người!”
Hắn giận tới cực điểm, hận tới cực điểm, cũng hối hận tới cực điểm, thân thể tức run rẩy, Dương lang khàn giọng nói: “Một năm nay, ta ngày ngày đối với nàng ta nhẹ nhàng, không biết ở sau lưng bị những người đó cười đến bao nhiêu lần! Đồ đê tiện như vậy mà ta xem thành trân bảo! Ta thật hận mà, nương tử, ta thật căm hận mà!”
ღ Chương 142: Tình cảm ღ