Bên trong xe rất yên tĩnh.
Một lát sau, Tô Kiều Kiều mới nói ra câu hỏi hiếu kỳ trong lòng mình: “Anh Thịnh, vợ anh là người như thế nào?”
Cố Lan San là người như thế nào?
Thịnh Thế tìm tòi trong đầu tìm nửa ngày, lại không tìm ra được một từ nào chính xác để hình dung.
Cuối cùng, anh suy trước nghĩ sau, liền nghĩ ra một câu nói hình dung Cố Lan San là người như thế nào.
Cố Lan San là người Thịnh Thế yêu.
Chỉ là, những lời này, Thịnh Thế cũng không nói với Tô Kiều Kiều.
Anh đã khôi phục bộ dáng bình thản của mình, cũng không thèm nhìn Tô KiềuKiều một cái, chỉ lười biếng chỉ tay ra ngoài xe: “Xuống xe.”
TôKiều Kiều thấy Thịnh Thế không trả lời vấn đề vừa rồi, cũng không dámtrực tiếp ép hỏi, nhưng anh vừa lên tiếng, liền đuổi mình xuống xe, trên mặt cảm thấy có chút không nhịn được, liền làm nũng với Thịnh Thế: “Anh Thịnh, anh đưa em về nhà được không? Hôm nay em không có lái xe tới.”
Dường như Thịnh Thế không kiên nhẫn: “Tự dùng chân đi.”
Tô Kiều Kiều còn muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn đến sắc mặt của ThịnhThế, hình như thật sự tức giận, cô ta liền không dám nói nhiều, chỉ bĩumôi, buồn buồn nói: “Vậy em về nhà trước, khi nào anh có thời gian thìgọi điện thoại cho em.”
Thịnh thế không lên tiếng.
Tô Kiều Kiều im lặng không nguyện ý đẩy cửa xe ra, rời đi.
Sau khi Tô Kiều Kiều rời đi, bên trong xe chỉ còn một mình Thịnh Thế. Anhdừng một lát, rồi di chuyển tay lái, chậm rãi lái xe lên trục đườngchính.
Xe trên đường lớn không nhiều, tốc độ xe không nhanh không chậm, bên trong xe còn lưu lại mùi nước hoa của Tô Kiều Kiều, Thịnh Thế văn có chút khó chịu, liền hạ cửa sổ ghế lái xuống, gió trời ấm áp thổi vào trong buồng xe, thổi bay toàn bộ mùi bên trong. Thịnh Thế cảm thấyđáy lòng hình như thư thái rất nhiều.
Hôm nay anh thấy Cố Lan San rất sinh động, xuất hiện hoạt bát trước mắt của mình, quen thuộc nhưvậy, hoài niệm như vậy, khiến anh có cảm giác hoảng hốt, trời đất xoaychuyển.
Cuối cùng cô cũng không còn là Cố Lan San vô cảm nữa rồi……