Diệp Mặc lạnh lùng nhìn Tống Thiếu Thành. Hắn là người rất thông minh, cũng rất đen tối, nhưng chuyện gì làm quá mức đều không tốt. Không nói đến chuyện Diệp Mặc đã vận dụng thần thức thấy được ánh mắt tàn nhẫn độc ác của y, ngay cả khi Diệp Mặc không dùng thần thức, hắn cũng biết hành động này của Tống Thiếu Thành căn bản là không bình thường.
Cánh tay y đã bị thương nghiêm trọng như vậy, thậm chí còn chảy máu rất nhiều. Y không đi cầm máu, mà muốn lấy lòng, đến mở gói giấy. Nếu trong gói giấy này thật sự là long châu phong thuỷ, y có thể trực tiếp giao cho mình. Nghĩ đến đây Diệp Mặc dùng thần thức quét về phía gói giấy.
Lúc này Tống Thiếu Thành với tốc độ cực nhanh lấy từ trong gói giấy ra một khẩu súng. Gần như cùng lúc đó, y đã nổ súng về phía Diệp Mặc. Tốc độ nhanh một cách lạ lùng. Có thể nói là làm liền một mạch, trước sau thời gian nhiều nhất chỉ có một hai giây, thậm chí còn chưa đến.
Tống Thiếu Thành rất tự tin về tài bắn súng của y, hơn nữa tốc độ của y rất nhanh. Một phát súng này ngắm thẳng vào đầu Diệp Mặc. Y không tin với phát súng này, Diệp Mặc có thể còn sống. Cho dù Diệp Mặc thật sự là truyền nhân cổ võ như trong lời đồn đại, với một phát súng này của y, Diệp Mặc cũng không có cách nào tránh được.
Suy nghĩ đến việc mình đã giết được Diệp Mặc, Tống Thiếu Thành liền cảm thấy kích động. Dường như y thấy gia chủ đang tán dương y. Dường như y thấy tam đại Tống Gia giao vị trí người đứng đầu cho Tống Thiếu Thành y.
Nhưng trong chớp mắt Tống Thiếu Thành không còn ý tưởng này. Y ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y, giống như nhìn một con khỉ làm xiếc tung hứng. Trên ngón tay hắn đang kẹp một viên đạn.
Khi Tống Thiếu Thành mở ra gói giấy, Diệp Mặc liền chú ý tới động tác của y. Trong nháy mắt khi y cầm lấy súng, Diệp Mặc đã dùng chân nguyên tạo thành một luồng khí, khiến tốc độ bay tới của viên đạn lập tức chậm lại. Như vậy Diệp Mặc rất dễ dàng thò tay kẹp lấy viên đạn. Chẳng qua nếu như trong trường hợp Diệp Mặc không phòng bị bỗng nhiên nổ súng, Diệp Mặc cũng không có cách nào kẹp lấy viên đạn, nhiều nhất chỉ có thể né tránh mà thôi.
Tống Thiếu Thành thấy Diệp Mặc giống như thấy quỷ. Sau một lúc lâu, y mới kêu ra tiếng.
– Không, không ngờ mày có thể kẹp được viên đạn. mày…
Y ngây người. Đây là lần đầu tiên y gặp được người có thể kẹp lấy viên đạn. Nếu nói ra, quả thực không có bất kỳ kẻ nào dám tin tưởng.
Thấy bộ dạng Tống Thiếu Thành hoảng hốt lo sợ, Diệp Mặc lạnh lùng cười.
– Yên tâm, hiện tại tôi sẽ không giết anh.
Nói xong, hắn thả viên đạn trong tay rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng cạch. Trong lòng Tống Thiếu Thành đang căng thẳng, nghe Diệp Mặc nói xong, tuy rằng y khẩn trương, nhưng vẫn dần dần bình tĩnh trở lại.
Hiện tại đương nhiên Diệp Mặc sẽ không giết Tống Thiếu Thành. Tuy rằng hắn có thể giết Tống Thiếu Thành, sau đó đi ngả bài với Tống Gia. Hắn đoán Tống Gia sẽ không làm gì hắn. Chỉ sợ nếu chẳng may Tống Gia thẹn quá hóa giận, đấu và hắn, vậy lời tiên đoán của Đông Phương Tê thật sự có thể trở thành sự thật.
Một khi Diệp Mặc và Tống Gia động thủ, bất kể hắn đánh Tống Gia thành thế nào, kết quả đều khó có thể tránh khỏi con đường trốn ra nước người. Theo Diệp Mặc thấy, muốn đấu với Tống Gia, cũng không thể đấu công khai, có thể khiến bọn họ phải e dè, nhưng không thể làm quá độc ác.
Hắn có thể giết Cốt La và mấy tên thủ hạ. Chỉ có điều bây giờ còn chưa thể giết Tống Thiếu Thành. Chuyện hậu sự trong gian phòng đó còn cần y đi thu dọn. Diệp Mặc tin tưởng Tống Thiếu Thành không dám làm mưa làm gió. Hắn tin rằng Tống Gia cũng không dám.
Hơn nữa nơi này là Yến Kinh, không phải vùng biên giới. Vùng biên giới tùy tiện giết người không có vấn đề gì, nhưng ở Yến Kinh lại không làm như vậy được. Hiện tại trong phòng có đã nhiều người chết như vậy, tuy rằng phần lớn là do Tống Thiếu Thành giết, nhưng chắc chắn phải có người giải quyết hậu quả. Giữ Tống Thiếu Thành lại để giải quyết hậu quả tốt hơn rất nhiều so với cứ để như vậy mà đi.
Hơn nữa Diệp Mặc không phải là kẻ ngốc. Hắn tới Yến Kinh đã một ngày, còn chưa bị bất kỳ trận tập kích và uy hiếp nào, chứng tỏ hiện tại Tống Gia đã e dè đối với hắn, rất có thể chuyện Senna đã truyền tới tai Tống Gia. Nếu nói Tống Gia không biết hắn đã tới Yến Kinh, Diệp Mặc sẽ tuyệt đối không tin. Khi hắn tới căn bản là nghênh ngang tới.
Diệp Mặc phủi tay, Tống Thiếu Thành lấy hai viên long châu trong gói giấy kia ra thoáng nhìn qua, không khỏi lắc đầu. Chỉ là hai viên pháp khí bình thường mà thôi. Có một tia linh khí dao động, nhưng căn bản là không đáng để Diệp Mặc chú ý.
Tống Thiếu Thành nhìn động tác của Diệp Mặc, động cũng không dám động. Hiện tại y mới hiểu được, vì sao gia chủ truyền lệnh ra, không cho phép động Diệp Mặc. Hắn quả thực quá mức đáng sợ. Chẳng trách hắn có thể giết được Hồ Khâu.
Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Tống Thiếu Thành đang đứng, vỗ một cái vào vai của y. Tống Thiếu Thành cảm giác dường như có một cái trùy sắt lớn đánh mạnh vài cái vào trái tim của y. Cảm giác này áp bách này, khiến y hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Diệp Mặc dùng quả cầu lửa tiêu hủy tất cả những thi thể trong phòng, Tống Thiếu Thành mới tỉnh lại. Lúc này y phát hiện trong phòng đã không còn thi thể nào, chỉ có một vài vết máu còn có mùi khét lẹt. Y không biết vừa rồi mình đã hôn mê bao lâu, nhưng y biết khẳng định thời gian không lâu lắm. Trong thời gian ngắn ngủi này, Diệp Mặc đã xử lý xong tất cả các thi thể, bỗng nhiên Tống Thiếu Thành cảm giác được toàn thân rét run.
Không thể động vào Diệp Mặc, không ngờ là ý này.
– Anh biết vì sao tôi không giết anh không?
Diệp Mặc nhìn sắc mặt Tống Thiếu Thành đã trở nên trắng bệch nói.
Tống Thiếu Thành theo bản năng lắc đầu.
Diệp Mặc cười nhạt.
– Để anh giải quyết tốt hậu quả nơi này. Còn nữa, có lẽ qua vài ngày nữa anh sẽ hiểu được, vì sao tôi không giết anh. À, đúng rồi, nói cho ông cụ nhà các anh biết, không nên chọc giận tôi. Nếu chọc giận tôi, tôi sẽ khiến Tống Gia anh biến mất trong một đêm.
Nói xong những lời này, Diệp Mặc ôm lấy Diệp Lăng vẫn hôn mê, bất ngờ nhảy từ cửa sổ xuống.
Tống Thiếu Thành ngơ ngác nhìn Diệp Mặc biến mất, lúc này mới nhớ tới việc tính mạng mình đã bảo toàn. Nhưng y nhìn Diệp Mặc nhảy qua cửa sổ, lại ngây người. Nơi này là tầng bốn đấy. Tuy nhiên y lập tức hiểu ra, hiện tại là lúc xử lý hậu sự. Nghĩ đến đây, ngay cả vết thương trên cánh tay còn không kịp xử lý, Tống Thiếu Thành đã lấy gọi điện thoại về cho Tống Gia. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
…
Đang lúc Diệp Mặc không biết nên đưa Diệp Lăng đi đâu, Diệp Lăng đã tỉnh lại. Cô thoáng nhìn thấy Diệp Mặc ôm mình, liền từ chối. Diệp Mặc thuận tay thả cô xuống.
Diệp Lăng nhìn Diệp Mặc một hồi lâu, mới nhớ tới chuyện vừa rồi, sắc mặt lộ ra vẻ kinh sợ. Diệp Mặc giết người. Cô đã tận mắt nhìn thấy. Phải làm sao bây giờ?
Lúc này Diệp Lăng không kịp hỏi vì sao Diệp Mặc tới Yến Kinh, chỉ khẩn trương nhìn Diệp Mặc nói:
– Hiện tại anh nhanh trốn đi. Anh giết người của Tống gia, bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh. Bây giờ đi luôn đi, đi suốt đêm…