“Quả thực không tệ.” Lương Diệp dồn vào chút sức mới rút được dao ra. Hắn thổi vụn gỗ trên đó đi, đặt dao về lại lòng bàn tay anh, thích thú khôn nguôi: “Nào, chọc nhát nữa đi!”
“Đệt.” Vương Điền bị dọa bay quá nửa lượng cồn trong người. Anh thả lại con dao về chỗ hắn: “Ngươi bị đần con mẹ nó rồi hay sao mà không tránh?”
Lương Diệp gấp gọn giấy thư bỏ vào phong bì, hăng hái nói: “Tránh có gì vui, dù sao người đau lòng vẫn cứ là ngươi.”
Vương Điền đập một phát vào ót hắn: “Ngươi có bị thần kinh không hả?!”
Lương Diệp ôm đầu, ngẩng mặt lên, biểu cảm sầm sì: “Đừng tưởng uống say là trẫm bó tay hết cách với ngươi nhé Vương Điền!”
“Chẳng phải ngươi chỉ nhỉnh hơn ta khoản võ vẽ thôi sao?! Nếu không dùng võ, mình ta chấp hai ngươi!” Vương Điền khó chịu nói: “Cho ngươi không xuống nổi cả giường.”
“Rốt cuộc ngươi lấy đâu ra sự tự tin thế?” Lương Diệp còn khó chịu hơn anh: “Trẫm mà không nhường ngươi thì ngươi nghĩ mình ngủ được với trẫm chắc?”
“Ngươi nhường cái cóc khô, lần đầu tiên rõ là ngươi tự làm tự chịu!” Vương Điền kiêu ngạo nói: “Bẫy người khác một cách hợp lý phải không?”
“Vương Điền.” Lương Diệp híp mắt: “Ngươi đừng tưởng trẫm không dám đánh ngươi.”
“Tới đi, ta sợ ngươi chắc?” Vương Điền cười mỉa: “Có giỏi thì đừng chơi võ.”
“Không cần võ cũng đủ bấm chết ngươi bằng một đầu ngón tay.” Lương Diệp cười lạnh lùng đáp.
Sung Hằng ngồi xổm ngoài lều lớn lim dim. Nghe bên trong có tiếng động, cậu rút bông nhét lỗ tai ra, cứ thế nghe được tiếng mắng mỏ và ẩu đả vọng tới từ lều. Cậu nghiên cứu kỹ một lát, xác định được đây là tiếng đánh nhau thật thì định cất lời. Nào ngờ âm thanh hầm hố cùng với tiếng thở gấp ấy lại biến tính, dần trở nên khó nhọc mờ ám.
Giọng hai người na ná nhau, cậu chẳng phân biệt nổi ai với ai, nghe đến tê hết cả da đầu, dứt khoát nhét miếng bông dày vào lỗ tai lần nữa. Không gian quanh đây lập tức về với sự trong sạch thuần khiết.
Vầng trăng sáng ngời treo cao trên bầu trời. Lều lớn cách rất xa các lều khác, xung quanh tối om. Sung Hằng chán ngán ngáp một tiếng, gãi tai.
Đây là kiểu đánh lộn gì không biết.
**
Sáng sớm hôm sau.
Vương Điền vừa mở mắt đã xuýt xoa một tiếng. Lương Diệp dính trên người anh bị gạt đi thì khẽ cử động, nhắm mắt gặm cổ anh.
Vương Điền lăn tăn giữa “tung một cước sút đối phương xuống dưới” và “kéo dậy hôn một cái” trong vài giây. Chân vừa nhấc lên, cổ chân đã bị tóm lấy.
Dấu răng hãy còn in rõ trên cánh tay và bàn tay Lương Diệp. Hắn mơ màng mở mắt: “Đá nữa là ta đánh ngươi thật đó.”
Vương Điền cười lạnh lùng, chỉ vào những vết bầm và vết thương trên cánh tay mình: “Ngươi ngứa CMN đòn đúng không? Đánh không lại còn mặt dày chơi đểu.”
“Trẫm nhường ngươi thôi.” Lương Diệp mạnh miệng nói.
Mặc dù tối qua đang đánh dở thì vuột khỏi chủ đề chính… nhưng điều ấy cũng không cản trở quyết tâm so rõ thắng thua của đôi bên. Dù sao thì khi Lương Diệp không sử dụng võ, trình độ của hai người là ngang nhau… Không ai chịu khuất phục trước ai.
Quậy nguyên buổi sáng, suýt nữa lau súng cướp cò, thế mà lúc ra khỏi lều lớn, ai nấy cũng đội lốt người đứng đắn như thật, chỉ hơn chứ chẳng kém.
Sung Hằng ngáp một tiếng, chùi nước mắt tại khóe mắt, theo sau Vương Điền: “Chủ tử ơi, hôm nay…”
“Hửm?” Vương Điền khó hiểu liếc cậu.
Sung Hằng nhìn thấy khuôn mặt đeo mặt nạ của anh thì lập tức tỉnh rụi, quay mặt tìm Lương Diệp, tiếp đó nhanh nhẹn chạy ra sau hắn: “Chủ tử.”
Lương Diệp vỗ ót cậu: “Hôm nay đi giảng hòa, không cần ngươi phải tới, về ngủ đi.”
“À vâng.” Sung Hằng ngáp cái nữa, vươn vai quay người lướt qua hắn, chui vào lều của mình ngủ bù.
Lương Diệp rảo bước đuổi theo Vương Điền, khẽ trách móc: “Đan Dương Vương dám đi đằng trước trẫm, rắp tâm gì đây?”
“Đoạt quyền soán ngôi.” Vương Điền ngáp một tiếng, cọ phải vết thương, hơi nhói. Anh hung dữ nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày nhốt ngươi lại.”
Lương Diệp vui vẻ nói: “Đừng quên dùng thép đen làm dây xích, phải kèm cả còng chân nữa, không là trẫm có thể vặn gãy cổ ngươi đấy.”
“Mẹ nó, ta…” Vương Điền bị bản mặt dày hơn tường thành của hắn chặn họng, đang định nói tiếp thì Biện Phụng đã tới đón với nụ cười niềm nở.
“Bệ hạ! Vương gia! Chúng ta nên xuất phát thôi ạ!” Hắn rất tự giác qua theo bên Lương Diệp.
Vương Điền chụm tay áo, tiếp tục bước về phía trước với vẻ mặt lạnh nhạt. Lương Diệp cũng thu hồi nét cười.
Biện Phụng theo đằng sau, dán mắt vào hình bóng Lương Diệp. Hắn nhấc tay say mê vuốt ve đôi môi mình, nhếch mép cười. Khi thoáng trông qua Vương Điền, nét mặt lại chợt sa sầm xuống.
Đúng là… chướng mắt mà.
——
Sung Hằng vừa ngủ chưa lâu đã nghe thấy một âm thanh cực nhỏ. Cậu nhảy phắt lên từ giường, kiếm dưới gối đã ra khỏi vỏ, đâm xuyên vải rèm: “Ai!?”
“Ta ta ta!” Giọng người bên ngoài hơi run: “Dương Vô Cữu!”
Sung Hằng thoáng ngẩn ra, tra kiếm về vỏ, không vui xốc rèm lên: “Ngươi tới đây làm gì?”
Dương Vô Cữu bị dọa sợ, vẻ mặt chẳng đẹp đẽ là bao. Song, cậu chàng chỉ gom cổ áo lại, hắng giọng: “Bây giờ đã ngưng chiến giảng hòa, không thể đánh trận tiếp, ta… ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.”
Sung Hằng ngáp một cái, hơi nghển cằm, kiêu căng nói: “Nhờ ta hỗ trợ?”
Điệu bộ này y chang Lương Diệp, ngứa đòn thật sự. Có điều Dương Vô Cữu cũng đang cần người ta giúp nên đành dằn sự nóng nảy xuống: “Đúng vậy, Vương Điền… Vương gia bận rộn, ta không tiện nhờ ngài ấy chút chuyện nhỏ này nên chỉ biết tới nhờ ngươi.”
Nói rồi, cậu chàng tháo tay nải đang đeo ra, đặt lên bàn: “Đây là số tiền ta tích góp được từ lúc tòng quân đến giờ, tuy không nhiều lắm nhưng toàn bộ đều do ta đích thân kiếm được. Ta muốn làm phiền ngươi… giao nó cho cha nuôi ta.”
Sung Hằng nhìn thoáng qua những món đồ trong túi quần áo, quả thực không nhiều nhặn gì. Cậu nói: “Mặc dù Dương Mãn làm nhiều điều ác nhưng đến cuối ông ta giết Thôi Ngữ Nhàn thì cũng coi như lập công, chủ tử sẽ không bạc đãi ông ta. Ngươi vẫn nên giữ lại mấy món này đi.”
Dương Vô Cữu nghe cậu nói vậy thì đỏ mặt, tính tình thiếu gia cũng xuất hiện, ngẩng đầu phẫn nộ lườm cậu: “Ta…”
“Vèo!”
Một mũi tên ngắn xuyên thủng rèm, cắm vào cây cột.
Sung Hằng quắc mắt, xốc rèm toan đuổi theo, thế nhưng xung quanh hiu hắt, chẳng thấy ma nào.
Dương Vô Cữu rút mũi tên đó mang ra khỏi lều. Thân tên buộc một thứ được xoắn lại thành nhúm. Cậu chàng nói với Sung Hằng: “Hình như trên thân mũi tên này có tờ giấy.”
Sung Hằng giựt lấy tờ giấy. Xem xong nội dung, cậu chợt biến sắc.
“Viết gì thế?” Dương Vô Cữu tò mò hỏi.
Sung Hằng nắm chặt chuôi kiếm, nhìn về phía thành Xuyên Nam – nơi mà Lương Diệp và Vương Điền đã xuất phát đi giảng hòa từ lâu. Cậu nghiến chặt răng, tháo dây thừng buộc con ngựa khỏe bên cạnh, tung mình lên ngựa: “Giá!”
“Ấy! Sung Hằng! Rốt cuộc ngươi có giúp không hả!?” Dương Vô Cữu gọi với theo một tiếng hơi sốt ruột, cũng dứt khoát tháo dây buộc ngựa, cưỡi ngựa đuổi theo: “Sung Hằng!”
Hai con ngựa khỏe lao nhanh về hướng ngược lại với Xuyên Nam.