Mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhìn tên đó thêm chút nữa rồi trở lại vẻ mặt quen thuộc trong những ngày qua.
“Chuyện này quả thật có vẻ có vấn đề.” Có người suy tư: “Hay là chúng ta mở lại lần nữa?”
“Nếu hiện giờ mở lại Nữ Thần Công Chính, thì Liên Bang sẽ tổn thất vô cùng lớn.” Ông già có ria mép nói.
“Quỷ ăn thịt người dễ đối phó, bị lây nhiễm thì cứ giết chết là được, vắc-xin phòng bệnh cũng đang được nghiên cứu chế tạo.”
“Quan trọng là quỷ giết người.”
Vừa nói tới quỷ giết người, trong lòng nhóm phủ chủ ở đây đều bao phủ một tầng bóng ma.
“Loại quái vật này tiến hóa quá nhanh, hơn nữa càng ngày càng giống quái vật hải dương.”
“Đúng vậy, sức mạnh khoa học kỹ thuật đã không thể đối phó được với những con quỷ giết người cao cấp, chỉ có thể điều động chức nghiệp giả.”
Có người hoang mang hỏi: “Nhưng vì sao sau khi bọn chúng giết chết đồng đội hoặc chức nghiệp giả, lại tiến hóa nhanh hơn vậy?”
Mọi người lại chìm vào yên lặng.
“Hiện tại nhất định phải dựa vào Nữ Thần Công Chính duy trì cục diện, nếu không… càng ngày sẽ có càng nhiều quỷ giết người trưởng thành, mọi người đều xong luôn.” Tô Hưng Triều nói.
Mọi người cùng gật đầu.
“Vậy thì có nên suy nghĩ một phương án khác hay không?” Gia chủ nhà họ Bạch nói.
“Phương án gì?” Gia chủ nhà họ Trương hỏi.
“Trong lịch sử có rất nhiều tiền lệ nổi tiếng.” Gia chủ nhà họ Bạch nói.
“Không được, nếu thay đổi Tổng Thống vào lúc này, một khi bị phát hiện sẽ bị người dân oán hận, ảnh hưởng cực lớn tới sự thống trị của chúng ta.” Ông già có ria mép nói.
Gia chủ nhà họ Bạch cười cười không nói gì.
Quận Bạch Sa.
Từ trên bầu trời, một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ chậm rãi đáp xuống tầng cao nhất của một cao ốc khách sạn 101 tầng.
Mười mấy tên lính được võ trang từ đầu tới chân đã sớm dàn trận triển khai tư thế sẵn sàng đón địch.
Năm sáu tên chức nghiệp giả lười biếng đứng sau binh sĩ, xì xào bàn tán.
Bọn họ hờ hững nhìn chiến hạm cho tới khi cửa chiến hạm mở ra.
Mọi người, bao gồm cả chức nghiệp giả đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
– – Hắn ta thật sự quá trẻ tuổi.
Một thiếu niên đi xuống khỏi chiến hạm không ngừng quan sát xung quanh, lên tiếng: “Xây cứ điểm phòng ngự ở chỗ này quả nhiên là bộ đội có kinh nghiệm.”
“Lính mới?” Một người đàn ông dáng người thon gầy nhỏ giọng cười nói.
“Không phải, cũng không phải chức nghiệp giả, là nhà khoa học.” Người đàn ông cao to vạm vỡ biết tình huống giải thích.
“Hóa ra đây chính là người ủy thác nhiệm vụ.” Người phụ nữ duy nhất trong đội ngũ lên tiếng.
Cô ta thu dao găm trên tay lại.
Nếu không phải lính mới cũng không phải chức nghiệp giả mà là nhà khoa học của chính phủ, thì không cần phải ra oai phủ đầu với tên đó.
“Cố tiên sinh, mời đi bên này.” Một tên sĩ quan đi lên trước ân cần nói.
“Đi thôi, đứng chỉnh tề như vậy làm cái gì, tôi cũng không phải thủ trưởng của các anh.” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Ha ha ha, được.”
Sĩ quan thầm nghĩ trong lòng, đây là một người dễ tiếp xúc.
Gã cười cười dẫn Cố Thanh Sơn tới trước mặt các các chức nghiệp giả.
“Vị này chính là chuyên viên do Nữ Thần Công Chính phái tới, phụ trách thu thập tin tức liên quan tới một con quỷ giết người đặc biệt.” Sĩ quan giới thiệu.
Các chức nghiệp giả yên lặng gật đầu.
Người đàn ông vạm vỡ đứng ra, vươn tay nói: “Tôi là đội trưởng tiểu đội chức nghiệp giả, Triệu Hữu Bang.”
Cố Thanh Sơn bắt tay với anh ta: “Hân hạnh, tôi là Cố Thanh Sơn, nghe nói quỷ giết người ở nơi này là nhóm lợi hại nhất hiện giờ, cho nên tôi đến xem.”
Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ.
“Tôn Minh!” Triệu Hữu Bang nghiêm mặt trừng mắt nhìn người đàn ông thon gầy.
“Không có việc gì, các vị đừng để ý tới tôi, là do tôi cảm thấy cậu ta nói chuyện giống như muốn tới giải quyết quỷ giết người.” Giọng nói phía sau lên tiếng.
“Nhà khoa học, ha ha ha.”
Tôn Minh cố kìm giọng nói của mình, vẫn cười nói như trước.
Vẻ tức giận chợt hiện trên mặt sĩ quan.
Triệu Hữu Bang không thèm để ý tới sĩ quan chỉ bất đắc dĩ nhìn phía Cố Thanh Sơn, giải thích: “Tên đó là chức nghiệp giả Ngũ Hành Khai Hóa cấp bốn, thường ngày lười biếng quen rồi, tôi cũng có cách nào.”
Ngũ Hành Khai Hóa cấp bốn thì xem như là cao thủ một phe rồi, tính khí có phần ngông cuồng cũng chả ai có cách nào nói gì được.
Đương nhiên Cố Thanh Sơn biết có rất nhiều chức nghiệp giả có ngạo khí của mình, cho nên hắn không để bụng, mỉm cười rồi lập tức đi vào chuẩn bị công tác phân đoạn.
Ai ngờ được, lúc này Tôn Minh lại cuống quít lấy quang não cá nhân ra.