* Con mẹ nó ! *
Lạc Tu Minh thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà Sở Thiệu, trước giờ hắn cho rằng bản thân mình đã vô sỉ không muốn mặt lắm rồi nhưng hôm nay gặp Sở Thiệu mới gọi là mở mang tâm mắt.
Diễm An An cảm thấy trò này hơi quá rồi liền đưa ánh mắt về phía Lạc Tu Minh hỏi thăm ý kiến, nhưng khác với những lần trước đó là Lạc Tu Minh không nhìn cô như đưa tất cả mọi việc cho bản thân quyết định vậy.
” Thình…thịch…”
Thấy Lạc Tu Minh có biểu hiện nhưng thế chẳng những Diễm An An không vui mà còn sợ hãi có chút lo lắng, cô hướng ánh mắt về phía Sở Thiệu nói.
” Sở Thiệu, cậu đừng có càn rỡ như thế nữa được hay không ? Đánh chết cái gì chứ, cô chú rất thương cậu làm sao có thể đánh được chứ ? Cậu đem tôi là làm lá chán mấy cô tình nhân kia thì đúng hơn.”
Sở Thiệu nghe cô nói thằng ra như thế liền thừa nhận đáp.
” Như thế có sao đâu chứ dù gì cậu cũng độc thân mà đúng không ? Giúp đàn em một tay thì có sau đâu chứ ? Cậu yên tâm mình sẽ trả lương hậu hỉnh.”
Diễm An An khó chịu hỏi.
” Cậu đừng lảm nhảm với mình những vẫn đề đó được hay không ? Tiền cậu nhiều như thế thuê mấy cô người yêu mà chẳng được phải làm phiền mình như thế ?”
Nói đến đây ánh mắt Diễm An An lóe sáng nói tiếp.
” Nếu như cậu rảnh hôm nào mời mình đi ăn uống hay xem phim gì đó thì mình sẽ không cự tuyệt. Còn tình yêu cẩu huyết gì của cậu tư giải quyết cho tốt đi kéo tôi vào làm cái gì cơ chứ.”
Sở Thiệu biết tình cách thẳng thắng của Diễm An An nên dự tính dùng chiều trò đóng giả bạn gái thành tình yêu thật sự bởi vì năm đó tới giờ hắn luôn thầm thích cô.
Nhưng hắn cũng biết với tính cách và thái độ làm người kia của Diễm An An thì cả đời này sẽ đối tốt với hắn như những người bạn thân thiết nhất. Nhưng mà Sở Thiệu hắn nào muốn mối quan hệ giữa hai người dừng lại ở mức bạn bè cơ chứ.