Thu hoạch chân chính của hắn là một quân cờ trắng đại diện cho bạch lộc. Âm khí chốn Âm Ti rõ ràng rất nặng, vậy mà cũng có thể hình thành một quân cờ, lại còn là quân cờ trắng. Điều này cũng không chỉ do chuyện tình của hai vợ chồng được nối lại, mà còn do bản thân bạch lộc nữa.
Khi bước tới đường lớn của phố Vĩnh Ninh Nhai, suy nghĩ của hắn lại quay về thời khắc quân cờ hiện ra.
Lúc ấy, hắn cũng không nhắc nhở Bạch Nhược nhiều. Đến khi thấy nàng gặp lại trượng phu của mình, hắn với Thổ Địa Công mới cùng nhau đi ra ngoài.
Chỉ là sau khi hai người rời khỏi Âm Ti, trên tay đột nhiên hình thành một quân cờ trắng. Hơn nữa, nhìn xuyên qua quân cờ, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy bạch lộc đang quỳ ở Âm Ti, trên tay cầm một ngọc bài khắc chữ: “Ân của chủ thượng, Bạch Nhược thề sẽ không quên!”
Ngọc bài kia là do Kế Duyên đưa cho nàng. Trên thực tế, nó là đồ vật của lão Long, là một quyển công pháp đặc thù về phương pháp tu luyện của yêu vật. Hắn mượn xem một chút, không nghĩ tới lại có công dụng lớn như vậy.
Lão Long viết ra dựa vào suy nghĩ của bản thân, lại mô phỏng pháp quyết tu luyện của tiên thú trong Tiên phủ. Mặc dù, đây không tính là tiên đạo chính thống nhưng cũng gần giống vậy. Mà Kế Duyên lại dùng phương pháp “dĩ vật câu thần” bổ sung thêm một chút.
Khi hai mắt của hắn triển khai toàn bộ có thể xem khí tượng rất chuẩn, với lại hắn cũng có kinh nghiệm ba năm chơi cờ, nhưng cho dù như vậy, một người chưa từng xem qua phương pháp tu luyện của Yêu tộc như hắn cũng gặp rất nhiều khó khăn. Nhờ lão Long đã chỉnh sửa tỉ mỉ, nội dung cũng rất phong phú, hơn nữa với đạo hạnh của bạch lộc đã hóa hình cũng không thành vấn đề, kết hợp với lúc “Vấn tâm” của Long Nữ và nội dung của “Chính Đức Bảo Công Lục”.
Không thể so sánh với phương pháp tu luyện của tiên thú Tiên phủ chính tông bởi vì ở đó tiên khí tràn trề, nhưng ít ra đạo hạnh của bạch lộc sẽ tinh tiến một cách vững vàng. Hắn có thể thuận nước giong thuyền giúp cho bạch lộc tu luyện, hiểu được yêu pháp, nhờ đó mở ra cánh cửa lớn cho thân phận tiên lộc này.
Đương nhiên, việc lấy ngọc truyền pháp cũng là mong ước của Kế Duyên, cũng hy vọng bạch lộc có thể đắc đạo.
Mà ở bên trong Âm Ti, trong lòng bạch lộc lý giải không giống vậy.
Kế tiên sinh mượn ngọc truyền pháp, đây là cơ duyên của nàng mà cũng là khảo nghiệm. Nàng hy vọng bản thân có thể thông qua, không dám hy vọng xa vời trở thành đệ tử chân truyền của tiên sinh, nhưng lại bằng lòng nhận ngài làm chủ nhân.
Mặc dù đa số yêu tộc đều hâm mộ đạo duyên của tiên thú, nhưng đối với bọn chúng, chuyện này cũng có mâu thuẫn rất lớn. Bọn chúng cho rằng tiên thú mất đi tự do, phải làm nô bộc. Mặc dù phần lớn là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, nhưng đây cũng thực sự đại biểu cho quan điểm của yêu vật. Giờ phút này, bạch lộc lại không nghĩ vậy.
…
Lúc này, ở Đức Thắng phủ thành vùng Kê Châu, trong Ngụy phủ nhà cao cửa rộng, mọi người đều đang lo lắng.
Trời đã không còn sáng, ở sân sau Ngụy phủ, tất cả bọn hạ nhân đều mang dáng vẻ vội vàng.
“Ầm đùng đùng ~~~”
Bầu trời âm trầm chợt vang lên tiếng sấm. Có mấy tên hầu đang xách nước ấm cũng bị dọa đến nỗi suýt ngã sấp xuống.
“Nhanh lên, nhanh lên. Phòng sinh vẫn đang đợi đấy!”
Có tên quản sự thúc dục, đám người hầu vội vàng xách thùng nước, cẩn thận từng chút một đi về phía trước. Bọn họ bước qua cửa sân, đi vào hành lang. Tiếng kêu thê lương từ bên kia lại truyền tới.
“A… Ách a…”
“Phu nhân dùng sức, mạnh thêm một chút!”
“Không được… Ta không còn chút khí lực nào rồi… A….”
“Phu nhân! Phu nhân! Cầu xin ngài dùng thêm chút sức đi…”
Trong phòng sinh, âm thanh kinh hoảng của bà đỡ vang lên. Mấy người đàn ông nhà họ Ngụy không nói tiếng nào. Ngụy Vô Úy bồn chồn đi qua đi lại. Đến lúc thực sự không nhịn được, gã dùng một chưởng đánh lên gốc cây, “Phanh”, khiến cho thân cây lưu lại một chưởng ấn thật sâu. Sau đó, gã lại trở lại hành lang, lo lắng chờ đợi.
Cửa phòng sinh mở ra, một nữ tỳ sắc mặt nhợt nhạt bưng một chậu máu loãng chạy ra, rồi lại mang một thùng nước ấm trở lại.
Nhìn một chậu nước màu máu nghiêng qua nghiêng lại, sắc mặt Ngụy Vô Úy lại càng xanh mét. Trong phòng từ lâu đã không còn truyền ra tiếng kêu đau của nữ tử nữa…
Cửa phòng sinh lại mở ra, một bà đỡ chừng sáu chục tuổi sắc mặt trắng bệch đi ra, nhìn ánh mắt lo lắng của Ngụy Vô Úy.
“Ngụy lão gia… Phu nhân ngất rồi… Ngài muốn cứu mẹ hay cứu con?”
Bà đỡ vừa hỏi vừa nơm nớp lo sợ. Ngay lập tức, Ngụy Vô Úy trợn tròn mắt.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngụy, Ngụy lão gia… Người đừng làm khó dễ lão nô… Nếu không quyết định thì không kịp đâu…”
Bàn tay mập mạp của gã nhấc bà đỡ lên, khuôn mặt như trở thành ác quỷ. Gã gào to, át luôn tiếng sấm.
“Cứu cả hai. Người nào xảy ra chuyện thì ngươi chôn cùng người đó. Nghe thấy chưa, ta muốn cứu cả hai!”
Bà đỡ bị dọa đến mức toàn thân cứng ngắc, không nói thành lời.
“Ài! Đồ vô dụng, vào cùng ta!”
Gã không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp xách bà đỡ vào phòng sinh.
“Gia chủ! Ngài không thể vào phòng sinh! Gia chủ!”
Thấy hai hộ vệ cản lại, gã liều mạng đi vào bên trong.
“Cút ngay cho ta. Lúc này còn quan tâm con mẹ gì âm phòng với không phải âm phòng hả, ta vào độ chân khí cho phu nhân!”
Hai trưởng bối ở bên cạnh cũng há hốc mồm, không dám khuyên can, tùy ý để gã đi vào phòng sinh.
“Rầm rầm…”
Một khắc sau, cơn mưa to ầm ầm đổ xuống. Trong phòng sinh cũng truyền ra tiếng khóc “Oa oa oa…”
Ngụy Vô Úy dựa vào người chính thê của mình, toàn thân ướt đẫm như trút được gánh nặng. Bà đỡ liền bái lạy ông trời. Mấy tỳ nữ bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chúc mừng Ngụy lão gia, chúc mừng Ngụy lão gia, phu nhân sinh một đứa bé trai!”
“Người không sao là tốt rồi…”
Ngụy Vô Úy cảm thán một câu. Ba năm qua, mấy thê thiếp sinh cho gã sáu đứa con gái. Lần này, rốt cuộc chính thê sinh được một đứa bé trai. Nhưng thấy nàng dạo qua một vòng ở Quỷ Môn Quan, gã cũng hiểu được sinh trai hay gái đều được.