“Tuyệt!” Vân Khinh ngay lập tức hoảng hốt, nâng người cố sức ngồi dậy. Lúc này Độc Cô Tuyệt lại ấn Vân Khinh xuống, cố cắn chặt răng điềm tĩnh nói: “Các ngươi chăm sóc nàng cho tốt, ta ra ngoài một lát.”
“Chàng muốn ra ngoài sao, vậy ta ra cùng chàng.” Vân Khinh vốn đang rất yếu ớt, không biết giờ phút này cô lấy sức lực từ đâu, gạt phắt tay Độc Cô Tuyệt ra, nhìn chằm chằm hắn.
“Nàng.” Độc Cô Tuyệt nhướng mày, lời phản đối còn chưa kịp thốt, thân hình bỗng nhiên rung mạnh một cái, không thể khống chế cơ thể ngã đè lên người Vân Khinh.
Mặc Ngân thấy vậy hoảng hốt, lập tức xông lên giữ lấy cơ thể Độc Cô Tuyệt, lòng bàn tay y cảm nhận được thân thể Độc Cô Tuyệt một bên nóng như lửa, môt bên lại lạnh như băng. Chuyện gì xảy ra thế này? Độc Thiên Mạch phát tác sẽ khiến máu trong người đông lại, làm cơ thể đóng thành băng, thứ nóng như lửa này từ đâu mà đến?
Nhanh chóng giúp Độc Cô Tuyệt nằm nghiêng trên nửa chiếc giường còn lại, mạnh mẽ như Độc Cô Tuyệt lại bị cơn đau trong phút chốc khiến cả người co rúm, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, dòng máu màu đỏ tươi chảy xuôi từ đầu ngón tay xuống, rơi trên làn vải thô tựa như những đóa hoa mai đỏ xinh đẹp đang nở rộ.
“Tuyệt! Tuyệt!” Vân Khinh nhìn thấy gương mặt Độc Cô Tuyệt trắng bệch ra, là độc Thiên Mạch, hóa ra vẫn chưa giải hết phần còn lại của độc Thiên Mạch, giờ nó đang tái phát. Vân Khinh mặc kệ cơn đau đớn trong bụng, cố sức chống người ngồi dậy, cô muốn vươn tay nắm lấy Độc Cô Tuyệt.
Tiểu Hữu nhìn thấy vội dùng một cái chăn bọc lấy thân thể Vân Khinh, ôm Vân Khinh đặt bên cạnh Độc Cô Tuyệt.
“Tuyệt!” Vươn tay siết chặt lấy cánh tay Độc Cô Tuyệt, cảm giác được thân thể Độc Cô Tuyệt đang run rẩy, hai mắt Vân Khinh trong phút chốc đỏ hoe. Lạnh, nóng, không ngừng chuyển đổi, không ngừng công kích lẫn nhau, một bên như bị lửa thiêu đốt, một bên lại như bị đặt vào hầm băng. Hai bên liên tiếp chuyển đổi cho nhau, xâm lược lẫn nhau, như kẻ thù không đội trời chung, không bên nào nhường bước. Độc Cô Tuyệt chỉ cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị tấn công bởi hai luồng sức mạnh này. Cảm giác đau đớn này còn đáng sợ hơn nhiều cơn đau lúc độc Thiên Mạch phát tác, một sự đau đớn khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Hắn muốn nói với Vân Khinh một câu ‘Không sao cả’, mà cũng không dám mở miệng ra, hắn sợ rằng khi vừa hé môi thì âm thanh phát ra chính là tiếng kêu rên, không thể giữ được bình tĩnh, và càng không thể giữ được sự kiên cường sắt đá của mình.
“Rầm!” Tung một đấm nện mạnh lên giường, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, toàn thân Độc Cô Tuyệt đã toát đầy mồ hôi, hai loại màu sắc không ngừng biến đổi trên khuôn mặt, không ngừng di chuyển đậm lên nhạt xuống. Trong đôi tròng mắt như dã thú kia bắt đầu nổi lên một sắc máu đỏ tươi tanh tưởi, đó là sự dữ tợn khi dã thú bị dồn tới đường cùng.
“Aaaaaa.” Tiếng gào rống như dã thú bị thương vang lên, xuyên qua màn đêm hòa vào làn mưa lan truyền đi rất xa, Độc Cô Tuyệt bạo phát.
Hắn đẩy Mặc Ngân đang đè chặt mình ra, cơn đau khiến người ta điên cuồng, Độc Cô Tuyệt muốn nhích người bật dậy, hung hăng vùng dậy tấn công người trước mắt, đôi tròng mắt đỏ vằn như máu, vì quá mức đau đớn nên bản năng hắn muốn trút hết ra
“Người đâu, nhanh, chặn bệ hạ lại.” Mặc Ngân thấy thế cũng lập tức đứng lên không thèm để ý tới tính mạng vọt lên như một con sói dữ tợn, giữ chặt Độc Cô Tuyệt lại, độc Thiên Mạch càng cử động nhiều thì càng đáng sợ, độc tính sẽ phát tác thêm nhanh, không thể cử động, không được cử động.
“Rầm.” Mệnh lệnh Mặc Ngân vừa phát ra, thiết kỵ ở gian ngoài đã nhanh chóng đá văng cửa phòng khép hờ vội vọt tới chỗ Độc Cô Tuyệt.
Trong khoảnh khắc người giữ chặt tay, người tóm chặt chân, người lại cố định chặt thân thể và đầu của hắn, mười mấy người đồng loạt ập tới tới đã đè chặt Độc Cô Tuyệt trên giường.
“Aaaaaaaaa”
“Thuốc giải, thuốc giải.” Vân Khinh cắn đôi môi đến bật máu, vừa cố bò tới chỗ Độc Cô Tuyệt, vừa điên cuồng rống to với Mặc Ngân.
“Không uống được.” Vẻ mặt Mặc Ngân vô cùng ảm đạm, cố sức ấn chặt cổ tay Độc Cô Tuyệt, mới chỉ là ngày thứ tám, chưa thể uống được, hơn nữa tình cảnh hiện giờ rất khác thường, lại còn thêm độc tính của tiểu Hồng Xà đang phác tác, sao dám dùng thuốc lung tung được, nếu uống bậy thì tình trạng trúng độc càng nặng thêm.
“Sư muội, đừng quá lo lắng, nếu độc Thiên Mạch thực sự phát tác, như vậy trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã mất mạng, mà tới giờ Độc Cô Tuyệt vẫn có thể chịu đựng được, nhìn tình trạng hắn bây giờ tuy lúc nóng lúc lạnh nhưng có lẽ vẫn có thể cố chống lại được.” Tiểu Hữu vừa giữ chặt cánh tay còn lại của Độc Cô Tuyệt vừa vội nói.
Nhích đến bên Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh vươn tay ôm chặt lấy cổ Độc Cô Tuyệt, nhìn gương mặt hắn đã đau đến mức vặn vẹo, Vân Khinh cảm thấy tim mình tê buốt đến không thể thở nỗi, nước mắt ào ạt tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi trên cổ Độc Cô Tuyệt. Đều vì cô, tất cả là do cô.
“Cắn ta, một cái.” Giọng nói khàn khàn vang lên, Độc Cô Tuyệt bất ngờ bật ra bốn chữ. Đầu hắn lúc này như đang bị ngàn vạn cây kim đâm vào, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ rằng sẽ không thể khống chế được bản thân nữa. Nếu thực sự hắn không kiềm chế mình được, nơi này tuy nhiều người nhưng không một ai là đối thủ của hắn, hắn không thể hại Vân Khinh, không thể khiến cô bị thương.
Vân Khinh cắn mạnh một cái trên cổ Độc Cô Tuyệt, dòng nước mắt nóng hổi hòa cùng với vị mằn mặn chảy xuôi xuống. Hàm trăng trắng tinh cắn thật mạnh vào thân thể người mà cô yêu thương nhất. Trái tim đã đau đến không còn cảm giác nữa, nước mắt tuôn xuống như mưa.
Con tiểu Hồng Xà nằm trên một góc giường thấy tình cảnh như vậy, theo linh tính cực kỳ nhạy bén bò xuống chân giường, nó lại bị Điêu nhi giám thị chặt bên mình, nên cả hai cùng nhau lặng lẽ chuồn êm, hai tên này đều là nguồn gốc khiến độc phát nhanh hơn.
Không ai nghĩ đến tiểu Hồng Xà vốn sống ở một nơi vô cùng lạnh lẽo, nếu cơ thể không có một luồng nhiệt nóng như lửa thì làm sao có thể sống cho tới nay, cho dù có sinh ra ở một nơi vô cùng lạnh lẽo cũng không chắc chắn sẽ mang tính âm hàn.
Máu theo khóe môi chảy xuôi vào miệng Vân Khinh, dần dần xuống dạ dày, nước mắt hòa cùng máu vô tình bị Vân Khinh nuốt vào bụng.
Giờ đây, nàng đã không còn cảm giác được cơn đau ở bụng từ lâu rồi, nàng chỉ cảm nhận được cơn đau của Độc Cô Tuyệt, chỉ cảm thấy nỗi đau đang lan tỏa kia cũng chính là cơn đau của Độc Cô Tuyệt.
Từng nhóm, từng nhóm người luân phiên thay đổi, cả đội quân thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt dường như đã thay nhau hết một lượt, Độc Cô Tuyệt vốn rất hung hãn, chỉ cần sai sót một chút sẽ không thể giữ chặt được hắn nữa.
Ngoài cửa sổ, những hạt mưa to gõ nhịp trên mặt đất, bắn tung tóe khắp nơi, khiến những âm thanh tí ta tí tách bắt đầu vang lên, đêm càng ngày càng khuya.
“Rầm.” Không biết qua bao lâu, nghe phịch một tiếng cánh cửa bật mở ra, thân ảnh Phi Lâm lao nhanh như gió điên cuồng vọt vào.
“Tìm được rồi, nhanh, nhanh, gì vậy, các ngươi…” Khi Phi Lâm với nét mặt mừng điên cuồng vọt vào, bắt gặp tình cảnh trong phòng lại ngạc nhiên sửng sốt. Ngay sau đó sắc mặt y sa sầm, phi thân lao lên ngay.
“Tránh ra, để ta xem nào.” Tiến lên một bước đẩy Tiểu Hữu ra, Phi Lâm ngay lập tức nắm chặt cổ tay Độc Cô Tuyệt, cùng lúc đó vung tay lên định đánh vào cổ Độc Cô Tuyệt.
“Này.” Vẫn chưa kịp đánh vào cổ Độc Cô Tuyệt, Phi Lâm đột nhiên ngừng lại, nét mặt trầm xuống tức giận quát: “Các người làm trò gì thế? Đang yên đang lành, tự dưng lại bày cái dạng này ra, làm ta sợ chết khiếp.” Dứt lời, y vứt tay Độc Cô Tuyệt ra rồi chuyển qua nâng Vân Khinh đang bò rạp bên người Độc Cô Tuyệt lên.
“Không có chuyện gì sao?” Mặc Ngân phản ứng nhanh nhất, vừa nghe được lời Phi Lâm thì ngẩn ra ngay tức thì.
“Buông tay ra, hắn không sao cả, giữ chặt hắn thế làm gì.” Phi Lâm định nâng Vân Khinh lên nhưng lại không nâng được, y đành phải vận lực vỗ vỗ vào cánh tay Vân Khinh đang ôm chặt lấy cổ Độc Cô Tuyệt, khó hiểu nói.
“Mặt của hắn.” Phi Lâm vừa dứt lời, Tiểu Hữu bị đẩy qua một bên đột nhiên chỉ vào mặt Độc Cô Tuyệt, cực kỳ sợ hãi và vui mừng kêu to. Ngay lập tức mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn lại, lúc nãy gương mặt đó vẫn còn những màu sắc giống hệt ma quỷ, bây giờ tuy rằng sắc mặt có hiện vẻ mệt mỏi và tái nhợt nhưng lúc này trên đó đã không còn màu xanh đen đỏ lẫn lộn nữa, mà là sắc mặt của một người bình thường, mọi người thận trọng chầm chậm buông bàn tay đang giữ Độc Cô Tuyệt ra.
Mặc Ngân đợi một lát thấy Độc Cô Tuyệt không còn điên cuồng vùng vẫy nữa, mọi người không khỏi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc thở dài yên tâm mọi người mới phát hiện ra nhiệt độ ấm áp dưới lòng bàn tay, đây là độ ấm của người bình thường, hoàn toàn không giống với tình trạng vừa lạnh như băng vừa nóng như lửa lúc nãy.
“Thật tốt quá, tốt quá.” Mặc Ngân nhìn hàng mi Độc Cô Tuyệt đang khẽ run run rồi chậm rãi mở mắt ra. Mặc Ngân nhất thời kích động không nên lời cứ lắp ba lắp bắp mãi, bệ hạ bọn họ ổn rồi, ổn rồi.
“Mau nói Vân Khinh thả tay, còn thai nhi nữa.” Phi Lâm kéo Vân Khinh, thấy Vân Khinh ngày thường thân thể, xương cốt yếu ớt, nhưng hôm nay đến cả y cũng kéo không nỗi cô. Phi Lâm bèn quay lại nói với Độc Cô Tuyệt, người thoạt nhìn giống như vừa được sinh ra thêm lần nữa gấp giọng nói. Khi y đi rồi Độc Cô Tuyệt đã xảy ra chuyện gì thì lúc nữa hẳn nói.
Vân Khinh thấy màu mắt đỏ vằn kia đã dần dần bình ổn lại, tuy rằng vẫn còn chút đau đớn nhưng so với cơn đau vừa nãy thì chỉ rất nhỏ bé không đáng kể chút nào.
Độc Cô Tuyệt chậm rãi giơ tay vỗ về Vân Khinh đang ở bên cổ ôm lấy hắn, khàn khàn giọng nói: “Ta không sao rồi, ngoan, buông tay ra nào, đau.” Nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại, tất cả sự việc lúc nãy hắn đều nhớ rất rõ ràng, đôi tay vuốt ve càng thêm dịu dàng.
Cảm giác được sự vỗ về của Độc Cô Tuyệt, nghe thấy hắn nói đau, Vân Khinh lập tức buông tay, lo lắng bất an ngẩng đầu lên hỏi: “Có đau không? Có còn thấy đau không?”
“Ngốc quá.” Độc Cô Tuyệt nhìn đôi mắt khóc đến đỏ hoe của Vân Khinh, ánh mắt cứng rắn như sắt thép kia của hắn giờ phút này lại dịu dàng đến mức hóa thành một dòng nước ấm áp lan tỏa.
“Buông tay đi, hắn không chết được đâu, ngươi nên quan tâm chính bản thân mình thì hơn, ngươi, ngươi đã nuốt cái gì rồi?” Thấy Vân Khinh ngẩng đầu lên, Phi Lâm vừa kéo tay Vân Khinh vừa khẽ hỏi. Lời trấn an còn chưa nói hết, Phi Lâm đột nhiên thấy khóe miệng Vân Khinh dính chút máu, trong nháy mắt sắc mặt y hoàn toàn biến động, ngay lập tức Phi Lâm nâng Vân Khinh dậy, tức giận quát lên.
“Sao vậy? Chuyện gì nữa vậy?” Vừa mới đi hết một vòng từ ngạc nhiên đến vui mừng, tâm tình Mặc Ngân chỉ vừa được thả lỏng một chút, giờ nhìn thấy sắc mặt của Phi Lâm, trong nháy mắt trái tim Mặc Ngân lại bị treo ngược lên.
Phi Lâm không thèm quan tâm đến Mặc Ngân, dùng ngón tay lau vết máu trên khóe miệng Vân Khinh, đưa lên mũi ngửi, trong phút chốc sắc mặt y xanh mét, đưa mắt qua thì thấy vết thương trên cổ Độc Cô Tuyệt, hắn đang bắt đầu tục lục bò dậy. Khoảnh khắc đó Phi Lâm dường như già đi mất mấy tuổi: “Ngươi nuốt máu của hắn, máu của hắn có độc, có độc đó.”
Lời này vừa thốt ra, nét mặt mọi người trong phòng tức khắc chấn động, trái tim vừa thả lỏng được một lát giờ lại như bị treo ngược giữa không trung, sao đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện vậy nè.
Vân Khinh! Độc Cô Tuyệt, giật mình chết cứng tại chỗ.
Ngón tay Phi Lâm quét qua trên cổ Độc Cô Tuyệt, quệt ra một vệt máu, màu sắc đỏ tươi, vô cùng rực rỡ, bám xung quanh vết thương là loại máu nửa đen nửa xanh nhiễm độc trong cơ thể Độc Cô Tuyệt.
Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Phi Lâm đột nhiên ngồi xuống chiếc giường phụ bên cạnh hai người, ôm trán chậm rãi nói: “Bách Niên Ô Kiền là vua của các loài rắn, rất thích ăn rắn độc, mùi hương quanh thân nó có thể dụ các loài rắn khác kéo đến. Ngươi đã từng ăn mật của nó, máu tất nhiên sẽ mang theo đặc tính này của nó. Ngươi lại cắn vào chỗ hiểm yếu của hắn, trong máu hắn còn có độc của tiểu Hồng Xà, há có thể không thu hút lẫn nhau sao, ngươi nói coi, nói thử coi, thế này làm sao giải được chứ?” Nói đến những lời sau, Phi Lâm dường như có chút tức giận.
Cả căn phòng thật tĩnh lặng, tất cả mọi người không nói nên lời, họ vốn tưởng rằng Độc Cô Tuyệt đã tự mình vượt qua, thật không ngờ rằng là do Vân Khinh đánh bậy đánh bạ hút hết đi.
Độc Thiên Mạch, độc của tiểu Hồng Xà, lại còn bị động thai, việc này, đám người Mặc Ngân không dám tưởng tượng nữa.
Trong không gian tĩnh lặng, Vân Khinh đột nhiên mỉm cười, thật bình thản và cũng thật ôn hòa, cô nhìn vào đôi mắt gần như muốn nổi lên gió lốc của Độc Cô Tuyệt, nhẹ giọng mà nói: “Thế cũng tốt mà.”
“Ngươi.” Phi Lâm vừa nghe thấy vậy nhất thời không biết nên nói gì.
Vươn tay nắm lấy tay Độc Cô Tuyệt, nhẹ nhàng áp lên má mình vuốt ve, Vân Khinh cười nói: “Tốt rồi, Tuyệt, thật sự rất tốt, ta rất vui.”
“Nhưng ta không vui.” Độc Cô Tuyệt ngay lập tức nổi giận, thét lớn một tiếng rống Vân Khinh, nhưng trong đôi mắt hắn lại ẩn chứa một nỗi đau đớn và tuyệt vọng vô ngần.
“Không đau, Tuyệt, ta không đau.” Biết Độc Cô Tuyệt sẽ tức giận, Vân Khinh khẽ nắm lấy tay Độc Cô Tuyệt, dịu dàng nói, đồng thời kéo tay Độc Cô Tuyệt đặt lên trên bụng mình trong chăn.
“Không đau, chẳng lẽ thai nhi…?” Phi Lâm vừa nghe vội đứng bật dậy, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Vân Khinh, không đau, chẳng lẽ sảy thai rồi sao?
Vươn tay ôm chặt lấy Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt cũng không hỏi gì cả. Hai người họ, ở thì cũng ở, đi phải cùng đi, cứ vậy đi.
Vân Khinh ôm lại Độc Cô Tuyệt, trên mặt hiện lên một nụ cười thản nhiên, thật dịu dàng, thật hạnh phúc.
“Kỳ lạ, an ổn, tự nhiên lại lại ổn rồi.”
Phi Lâm đặt tay lên mạch tượng của Vân Khinh, kinh ngạc nhướng mày lên, thuốc gì cũng chưa uống, nhưng lại vô cùng yên ổn. “Việc này là sao chứ?”
Trích một giọt máu ở đầu ngón tay Vân Khinh, là màu đỏ tươi chứ không phải đỏ sậm khi bị trúng độc. Đầu óc Phi Lâm chợt mơ hồ, không trúng độc, vậy thì độc tố đã chạy đi đâu?
Phi Lâm đột nhiên cảm thấy một đêm này quá dài rồi, chỉ có một đêm mà thực sự đã làm y hao tâm tổn sức quá mức rồi.
Trầm mặc bắt mạch, bắt mạch, lại trầm mặc. Vẻ trầm lặng của Phi Lâm, khiến cho Mặc Ngân và Tiểu Hữu đang chờ đáp án của y sốt ruột phát điên lên.
“Rốt cuộc sao rồi?” Tiểu Hữu thật sự không thể nhẫn nại được nữa.
Trầm ngâm nửa ngày, Phi Lâm ngẩng đầu nhìn Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt, trên gương mặt là một nụ cười như có như không, giống khóc mà lại không phải khóc, giãn đôi mày ra than thở một tiếng: “Ta quên mất, ngươi đã ăn quả Trường Sinh, bách độc bất xâm.”
“Đúng rồi, tại sao lại quên mất điều này.” Mặc Ngân đột nhiên vỗ hai tay vào nhau.
“Tuy Vân Khinh đã từng ăn, nhưng đứa bé lại chưa ăn bao giờ.” Mặc Ngân vẫn còn chưa kịp vui sướng, Phi Lâm đã ném ra một câu khiến tất cả mọi người trong phòng như bị đóng đinh ngay tại chỗ.