“Kỷ Vũ, bất kỳ ai cản trở con đường của con đều là những kẻ đáng chết, cho dù đó có là người thân nhất của con đi chăng nữa.”
“Con…”
“Kỷ Vũ thực ra giết chóc không làm chiến tranh kết thúc, nó chỉ khiến người dân càng thêm khổ cực mà thôi, vì sao em không dùng một cách nhẹ nhàng hơn để giải quyết những mâu thuẫn đó?”
Cũng là khung cảnh đẫm máu đó, nhưng người nói với hắn lại là một người khác, hắn không giống người phụ nữ kia, thay vì đặt vũ khí vào tay hắn, người kia lại làm tấm khiên giúp hắn chắn hết mọi thứ xấu xa trên đời này.
Kỷ Vũ ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia, thiếu niên kia thấy hắn nhìn mình liền mỉm cười xoa đầu hắn.
“Em còn nhỏ như vậy, không nên để những máu tươi tanh tưởi ở trên đời này dính trên tay em.”
“Kỷ Vũ, hắn chính là chướng ngại cuối cùng con cần loại bỏ, giết hắn đi.”
Kỷ Vũ nhìn người phụ nữ kia lại quay sang nhìn thiếu niên ở bên cạnh, khuôn mặt của thiếu niên lúc này đã có chút mơ hồ, chỉ có đôi mắt nhìn hắn vẫn trước sau như một hoàn toàn không chứa chút oán hận hay tạp niệm nào.
“Kỷ Vũ, đừng sợ, cứ ra tay đi, cho dù em có biến thành ác quỷ, anh cũng sẽ không ghét bỏ em.”
“Kỷ Vũ, con không được phép có điểm yếu, nếu không người chết sẽ là con.”
Giọng nói như ma quỷ kia vẫn không ngừng vang lên bên tai hắn.
Ra tay đi…
Ánh mắt Kỷ Vũ dần mất đi tiêu cự, hắn giơ thanh kiếm lên rồi dứt khoát chém xuống.
Máu tươi bắn lên mặt hắn, là máu của người đó, Kỷ Vũ đứng yên tại chỗ nhìn người trước mặt chằm chằm, cho đến khi người đó ngã xuống.
Thiếu niên đó chết rồi, sau này cũng không còn ai có thể ngăn cản hắn được nữa.
“Làm tốt lắm Kỷ Vũ.”
Vẻ mặt hiền hòa của người phụ nữ đột thay đổi trở nên vặn vẹo dữ tợn, mà khuôn mặt của người thiếu niên ở trước mắt đột nhiên biến thành gương mặt của một cô gái.
Vì sao lại là cô?
Kỷ Vũ lúng túng giơ tay lên chặn vết thương trên cổ cô lại, nhưng dù hắn cố gắng cách mấy, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, thấm đẫm bàn tay hắn cũng dần dần nuốt chửng hắn.
Không…
Kỷ Vũ càng dãy dụa, thân thể càng chìm dần vào biển máu… cho đến khi bị nó hoàn toàn nuốt chửng.
“Kỷ Vũ.”
Kỷ Vũ nghe thấy ai đó đang gọi mình, tay hắn đột nhiên bị người ta bắt lấy, người đó từng chút từng chút một kéo hắn ra khỏi bóng tối, bàn tay của người đó rất nhỏ, nhưng cũng rất ấm.
Kỷ Vũ cứ thế mơ hồ để người đó dắt mình đi…khung cảnh tối tăm ở trước mặt hắn cũng được thay thế bởi gương mặt phóng đại của cô, Hạ Kỳ Như.
Kỷ Vũ: “…”
Là phương thức mở mắt của hắn không đúng sao?
– anh tỉnh rồi?
Kỷ Vũ ngây ngốc một hồi mới phát hiện ra bản thân thật sự đang nằm trong lòng Hạ Kỳ Như, một tay hắn còn đang bị cô nắm lấy, cũng không biết bị nắm trong bao lâu rồi.
Hắn thấy vậy liền bật dậy, tránh cô như tránh hủi. Bởi vì bất ngờ đầu hắn đập mạnh vào thành xe, đau đến nổ đom đóm mắt, thế nhưng hắn làm như không biết vẫn khư khư ôm lấy ngực mình.
– nhân loại kia, ai cho người sờ tay ta hả?
Hạ Kỳ Như: “…”
Là ngươi tự nắm lấy tay ta trước có được không hả?
Vì sao bây giờ lại là lỗi của ta rồi?
– vì sao ta lại ở đây?
Không phải hắn đang đánh nhau với Lập Hạ hay sao?
– anh bị Lập Hạ ám toán, là tôi cứu mạng anh đấy, anh nói xem nên trả ơn tôi thế nào đây?
Hạ Kỳ Như điềm nhiên nói dối không chớp mắt, Kỷ Vũ tránh cô càng xa hơn.
– ngươi nói dối, sao ta có thể bị cô ta ám toán được.
Dù hắn có thất thế, Lập Hạ cũng không thể nào ám toán hắn được.
Cô ta căn bản không phải đối thủ của hắn.
Nhân loại này nhất định đang nói dối hắn.
Hạ Kỳ Như nhìn hắn sâu xa nói.
– vì anh yếu.
Kỷ Vũ: “…”
Cô đã thử chưa mà biết hắn yếu hả?
Có tin hắn giết cô ngay bây giờ luôn không?
Giết cô…
Bỏ đi, hắn mới không chấp nhặt với nhân loại yếu ớt như cô.
Kỷ Vũ tự an ủi bản thân một hồi, cơn tức trong lòng mới vơi đi phân nửa.
– ta nghiêm túc hỏi ngươi đấy, đã xảy ra chuyện gì vậy?
– tôi cũng rất nghiêm túc, anh bị Lập Hạ ám toán, là tôi cứu anh.
“…”
Kỷ Vũ đương nhiên không tin, thế nhưng hắn gặng hỏi một hồi vẫn không nhận được đáp án từ cô liền chuyển chủ đề.
– bây giờ chúng ta đi đâu vậy?
– không biết.
Sau sự việc kia, người sống sót trong căn cứ coi bọn họ như quái vật, không dám đuổi đi nhưng cũng không dám lại gần, Hạ Kỳ Như thấy Kỷ Vũ ở trong căn cứ cứ hôn mê mãi không tỉnh nên cũng không lưu luyến cứ thế ôm người rời đi.
Cho nên hiện tại cô cũng không biết bản thân nên đi theo đường nào, cứ chỗ nào đi được liền đi đường đó.
Kỷ Vũ: “…”