“Hắn biết thì tốt.” Vân Yến bĩu môi, phất tay áo ngồi dậy.
Không biết từ lúc nào mà Vân Yến đã rời đi không một lời chào, Cơ Úy cũng chỉ thấy thấp thoáng được tà váy đen xa dần.
Khí tức mạnh mẽ như thế này, sợ là cô gái tên Tạ Tuyết này có liên quan gì đến người phía trên.
____________
Lúc An Tư và Khả Nghi tỉnh dậy đã là mấy ngày sau, nhận ra mình đang ở trên xe ngựa, hai người họ liền cảnh giác nhìn xung quanh.
Âm thanh ấm áp như gió xuân vang lên.
“Tỉnh rồi à?”
An Tư thoáng bất ngờ rồi khẽ đáp: “Vâng.”
“Ngài có ổn không?” Khả Nghi lo lắng hỏi.
Vân Yến đang đánh xe liền liếc hai nàng một cái, hừ lạnh: “Câu đó hình như phải là ta nói với hai ngươi thì đúng hơn.”
Khả Nghi và An Tư ngại ngùng gãi đầu, là tên Yên Tịch Thượng Tiên đó quá mạnh chứ không phải do hai người họ yếu nha.
Xe ngựa đột ngột dừng lại trước một tửu lầu xa hoa nọ, khiến cho Khả Nghi vì quán tính mà suýt nữa ngã về trước.
“Các ngươi ở đây đi, ta vào trong có việc.” Vân Yến quay đầu dặn dò một chút rồi nhảy xuống xe ngựa bước đi.
Cả hai người ngoan ngoãn lên tiếng sau đó ngồi trong xe chờ cô.
Vân Yến xuống xe chưa được năm phút đã bắt đầu xuất hiện tiếng la hét từ tửu lâu vọng ra.
“A—–“
“Giết người rồi!”
“Tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi!”
“Tôi chỉ nghe theo lệnh của Tiêu Cẩm Nghi…”
“Tu sĩ, tu sĩ cứu tôi!”
Âm thanh hỗn tạp lại chói tai khiến người nghe cảm thấy khó chịu liên tục vang lên, dường như không có một phút giây nào ngừng lại.
Khả Nghi che hai tai của cậu bé nhỏ trong lòng mình lại, trong lòng hơi lo lắng cho cậu bé này.
Khi vọng sau này nó lớn sẽ không bị ám ảnh tâm lý.
Lúc Vân Yến quay lại, trong tay đã thêm một nam nhân nữa, đó là Tạ Hiên, cả thân cậu gầy gọc ốm yếu, cùng những vết thương dữ tợn chồng chất lên nhau.
Vân Yến ném cậu ta vào xe ngựa rồi tiện tay ném thêm một chai thuốc màu xanh – Hồi Di vào người An Tư.
“Bôi cho cậu ta.” Cô liếc nhìn An Tư.
“Vâng.” An Tư nghe lệnh mở chai thuốc ra, bàn tay nhẹ nhàng dùng khăn lau máu cùng sát trùng vết thương cho Tạ Hiên.
Khả Nghi ngơ ngác nhìn bộ quần áo màu trắng của Vân Yến bây giờ lại nhuốm một màu đỏ nhạt, trong lòng có chút kinh hãi.
Rốt cuộc tên này là ai mà lại khiến cho Vương chủ động giết nhiều người như thế?
Nếu để Vân Yến biết được suy nghĩ của Khả Nghi, chắc cô sẽ quỳ phục trí tưởng tượng của Khả Nghi mất.
Cô đúng là có giết người, nhưng giết chỉ có hai người thôi có được không? Màu đỏ trên váy là do thuốc nhuộm của ai đó làm đổ lên.
Người ta không có thời gian ăn chocolate, ai rảnh đâu mà giết chục người làm màu?
Cô phải tích đức cho chocolate của mình nữa.
Hơn một ngày sau, Tạ Hiên mới lờ mờ tỉnh dậy, vết thương trên người biến mất không một vết tích như chưa từng xuất hiện.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tạ Hiên liền kêu lên một tiếng đầy kinh hỉ.
“Tỷ tỷ!”
Vân Yến ngồi bên cạnh giật giật mi mắt, bổn cương thi ở bên cạnh ngươi, kêu to làm gì?
Đau cả tai.
“Chuyện gì?” Vân Yến dùng giọng điệu mà ngày xưa nguyên chủ thường dùng để nói với Tạ Hiên.
Giọng nói ngọt ngào vô cùng dễ nghe lại vô cùng quen thuộc vang lên bên tai Tạ Hiên khiến cậu ta đỏ hoe con mắt.
“Tỷ còn sống! Thật may quá…Tỷ còn sống.” Tạ Hiên bật khóc.
“…” Chứ không lẽ ngươi muốn bổn cương thi chết?
“Đệ…” Tạ Hiên nức nở.
Vân Yến nhân lúc Tạ Hiên không chú ý liền đập vào gáy cậu một phát.
“Bị thương thì nên ngủ nhiều, không cần cảm ơn nha.” Vân Yến hơi mỉm cười, tay vỗ lên vai của Tạ Hiên, đáy mắt xẹt qua một đạo sáng.
Vốn dĩ ngay từ đầu Vân Yến đã có thừa khả năng cứu Tạ Hiên.
Nhưng cô không muốn cứu sớm như vậy.
Bởi vì từ kí ức và cốt truyện Vân Yến có thể nhận ra rằng, rõ ràng Tạ Hiên rất thường xuyên dựa vào nguyên chủ.
Chuyện gì cũng dựa vào nguyên chủ cả.
Mà sau khi cô làm xong nhiệm vụ mà nguyên chủ đề ra, cô phải rời đi, cơ thể của nguyên chủ sẽ không thể chống đỡ được nữa, sẽ biến mất.
Vân Yến muốn Tạ Hiên có thể kiên cường và bất khuất, không bao giờ dựa vào một kẻ nào.
Dẫu bị tra tấn dã man đến đâu đi nữa, tinh thần cũng phải bình thường, tam quan cũng phải ngay thẳng.
Những vết thương đó chỉ ảnh hưởng bên ngoài, bên trong có bị ảnh hưởng hay không là do Tạ Hiên chọn lựa.
Nhưng thật không phí công cô kì vọng vào Tạ Hiên, cậu ta đã vượt qua được ải này.
“Bảo vệ Tạ Hiên.” Để lại câu nói này cho An Tư và Khả Nghi xong, Vân Yến liền biến mất.
Hai người cũng xem như là thân tín của cô, chắc là đủ sức bảo vệ tên nhóc đó.
Hai ngày sau khi Vân Yến đi dạo quanh một vòng tu chân giới.
“Ký chủ, cô chỉ còn hai năm ở đây thôi, việc gì nên làm thì hãy làm đi.” 000 ngoi lên nhắc nhở.
Vân Yến ậm ừ đáp vài tiếng rồi mau chóng thay y phục màu đen thành y phục đỏ tươi, bước ra khỏi căn nhà nhỏ bé trong rừng này.
Vân Yến bày tỏ phải mặc đồ thật nổi bật thì mọi người mới nhận ra cô, đánh nhau mới dễ dàng.
Cô sợ mọi người đánh hụt nha!
Hôm qua Tiêu Cẩm Nghi đã gửi thư tuyên chiến đến cho Vân Yến, với tư cách là một nhiệm vụ giả có trách nhiệm, tất nhiên cô sẽ đồng ý.
Lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với nữ chính, trong lòng đột nhiên háo hức.
Hi vọng nữ chính của chúng ta sẽ trang bị thật nhiều đồ vip để ít bị thương.
Vân Yến rất ‘yêu quý’ Tiêu Cẩm Nghi, vì thế khi thấy Tiêu Cẩm Nghi bị thương, cô sẽ rất đau lòng đó.
Bây giờ thì… Tiêu Cẩm Nghi, chờ bổn cương thi đến nha!