“Được, cảm ơn các con đã hiểu cho bố!”
Tần Đại Dũng rất vui, sa đọa quá lâu khiến ông ta cực kỳ hối hận, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng bù lại khoảng thời gian đã lãng phí trong quá khứ.
Ông ta nhìn đồng hồ, mỉm cười đứng dậy: “Cái gì nên nói đều nói cả rồi.
Bố đi đây, các con ngủ sớm đi!”
“Bố!”
Ông ta đang định rời đi, Dương Thanh chợt gọi lại.
“Còn việc gì nữa sao?”
Tần Đại Dũng nghi hoặc hỏi.
“Không dám giấu bố, con có vài công ty đều đang thiếu người, định mời bố đến công ty của con làm việc, không biết bố có đồng ý hay không?”, Dương Thanh hỏi.
Bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã có Tần Y, tập đoàn Tam Hòa có Tần Thanh Tâm, công ty của nhà họ Dương ở Châu Thành có Lạc Bân, còn Spa Hoàng Hà có Vương Cường.
Nhưng ở Giang Hải anh vẫn còn một công ty vật liệu xây dựng Long Hà chưa có người đáng tin để giao quyền.
Lúc trước Tần Đại Dũng là quản lý cấp cao của tập đoàn Tần Thị.
Chính vì ông ta có năng lực xuất chúng, cụ Tần mới sợ ông ta đoạt vị trí người thừa kế của Tần Phi mà tìm cách đuổi đi.
Mặc dù ông ta đã nghỉ việc từ lâu, thị trường cũng thay đổi rất nhiều nhưng bản chất vẫn vậy.
Nếu Tần Đại Dũng có năng lực, sẽ có thể nhanh chóng thích ứng được.
Tần Đại Dũng sửng sốt hồi lâu mới vui sướng nói: “Nếu có thể đến giúp con thì còn gì bằng!”
“Được.
Vậy ngày mai bố hãy tới công ty vật liệu xây dựng Long Hà.
Con sẽ sắp xếp người hướng dẫn bố làm quen với tình hình công ty rồi cho bố nhậm chức tổng giám đốc.
Bố thấy sao?”, Dương Thanh cười nói.
Tần Đại Dũng vô cùng kích động, không phải vì ông ta được làm tổng giám đốc mà vì Dương Thanh thực sự tin tưởng ông ta.
Ông ta cũng tin bản thân có thể giúp được anh.
“Được, bố sẽ không làm con thất vọng đâu!”, Tần Đại Dũng trịnh trọng nói.
Dương Thanh cười đáp: “Con tin bố!”
Trước khi ra khỏi cửa, Tần Đại Dũng dừng lại nói: “Dương Thanh, trước kia là bố không đúng, bố vẫn luôn áy náy.
Xin lỗi con!”
Dứt lời, ông ta lập tức cất bước rời đi, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Mặc dù chỉ vẻn vẹn một câu xin lỗi nhưng Dương Thanh vẫn rất vui.
Toàn bộ cố gắng của anh đều là vì ngày này.
Tần Thanh Tâm hai mắt ửng đỏ nhìn Dương Thanh: “Cảm ơn anh!”
Hiện giờ đã là mười giờ đêm, Tiêu Tiêu cũng đã ngủ.
Dương Thanh cười nói: “Ngủ thôi!”
“Em đi tắm đã!”
Tần Thanh Tâm chợt nhỏ giọng nói.
Dương Thanh hiếu kỳ nhìn theo Tần Thanh Tâm đi vào phòng tắm, thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải cô ấy rửa mặt rồi sao?”
Tầm hai mươi phút sau, Tần Thanh Tâm bước ra ngoài.
Dương Thanh vừa nhìn thấy cô liền ngơ ngác tại chỗ.
Bởi vì trước khi đi tắm, Tần Thanh Tâm vẫn mặc đồ ngủ trên người.
Nhưng bây giờ, cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Mái tóc dài ướt sũng buông sau lưng, làn da trắng nõn không tì vết hơi ửng hồng.
Bờ vai nhỏ lộ ra ngoài, trên đó còn vài giọt nước nhỏ chưa kịp lau khô.
Đôi chân thon dài bước từng bước về phía anh.
Dương Thanh sững sờ nhìn Tần Thanh Tâm, không nhịn được nuốt nước bọt, trái tim căng thẳng lạ thường.
Tần Thanh Tâm cũng đang rất căng thẳng.
Vừa rồi ở trong phòng tắm, cô đã nghĩ rất lâu, nhớ lại từng ký ức khi ở bên Dương Thanh.
Mặc dù cô vẫn chưa yêu sâu đậm nhưng ít nhất cô có thể xác định mình thích Dương Thanh.
Lại có Tiêu Tiêu ở giữa, hai vợ chồng bọn họ vốn không thể chia lìa.
Nếu đã là vợ chồng hợp pháp, còn có cả con gái, bản thân lại thích anh thì tại sao phải dày vò lẫn nhau?
Nghĩ vậy, Tần Thanh Tâm đã hạ quyết tâm.
“Anh cũng đi tắm đi!”
Tần Thanh Tâm cúi đầu không dám nhìn Dương Thanh, giọng nói lí nhí như muỗi kêu.
Nghe vậy, Dương Thanh mới dám xác nhận, Tần Thanh Tâm đã chuẩn bị kỹ càng.
Anh chợt thấy phấn khích, chạy như bay vào phòng tắm.
– —————————
.