– Tạm thời? Tiếp tục ăn uống chùa một bữa sau đó vỗ mông rời đi? Trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy? Đi hay không đi chỉ là một câu nói, ngươi chọn đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn!
Thấy lão ta do dự, hắn lập tức nghiêng đầu ra hiệu Viên Cương.
– Tiễn khách!
Viên Phương lập tức hô:
– Ở! Chúng ta ở lại!
Ngưu Hữu Đạo phẩy tay xuống, Viên Cương thả tay ra, Ngưu Hữu Đạo tiến đến gần nói:
– Lão Hùng, đây là do tự ngươi lựa chọn. Chính ngươi quyết định muốn ở lại, đường là tự chọn, phải chịu trách nhiệm, xác định sẽ ở lại chứ?
Viên Phương suýt khóc cúi đầu nói:
– Ở lại!
Trong lòng nói thầm, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mất, chỉ cần có cơ hội lại bỏ chạy cũng không muộn.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, ngay sau đó cửa bị trực tiếp đẩy ra, Văn Lệ xuất hiện ở ngoài cửa, đi đến, ánh mắt nhìn chằm chằm Viên Phương, chỉ lão ta nói:
– Ngươi, đi theo ta một chút, vương phi muốn gặp ngươi!
Viên Phương lập tức hoảng sợ, nữ nhân kia dám đánh trượng phu trong động phòng đấy. Lão vội nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo cầu cứu:
– Đạo gia!
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng ở trước mặt lão ta cản lại, nói với Văn Lệ:
– Không đi!
Văn Lệ sững sờ, người này phách lối như vậy, mặt trầm xuống nói:
– Ngươi nghe rõ đi, là vương phi bảo lão tới!
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói:
– Vương gia nói, mọi thứ phải thông qua sự đồng ý của ngài ấy, đặc biệt là chuyện bên vương phi.
Hắn mặc kệ, cứ dồn hết mọi tội lỗi lên Thương Triều Tông. Dù sao chỉ cần hắn không muốn, Thương Triều Tông cũng sẽ không chỉ huy được hắn, vừa hay đem ra cản đạn, dù sao Phượng Nhược Nam cũng không dám giết Thương Triều Tông, cùng lắm lại đánh cho Thương Triều Tông một trận thôi.
Văn Lệ bị chặn nghẹn họng, quay người rời đi, vứt lại một câu ngoan độc:
– Các ngươi chờ đấy!
Ngưu Hữu Đạo xoay người lại, nhẹ nhàng thở ra với Viên Phương nói:
– Không sao, có ta ở đây sẽ không cho nàng ta động tới ngươi. Hôm nay ta nói những lời này rồi, sau này có thịt cùng ăn, có rượu cùng uống, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!
– Tạ Đạo gia, tạ Viên gia!
Viên Phương liên tục cảm tạ nhưng không coi lời Ngưu Hữu Đạo là thật.
Có điều còn chưa được một lúc, một trận bước chân gấp rút truyền đến. Cạch! Cửa phòng bị người ta một cước đá ra, chính là Phượng Nhược Nam, mặt mày sát khí, còn có mấy người đi theo sau. Thấy tình hình này, Ngưu Hữu Đạo không khỏi nhíu mày, cảm thấy cáo bà đàn ông này đúng là có bệnh, chuyện ồn ào động phòng của vợ chồng cứ phải làm to lên mãi không thấy xấu hổ sao?
Sát khí này bừng bừng, Viên Phương sợ, nấp sau người Ngưu Hữu Đạo không dám ló đầu ra.
– Vương phi đây là muốn làm gì?
Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt hỏi một tiếng.
Phượng Nhược Nam cất bước vượt qua cánh cửa.
– Ngươi nói ta muốn làm gì?
Ngưu Hữu Đạo:
– Chẳng lẽ muốn giết người mai mối này sao?
Còn dám tự xưng là người mai mối? Phượng Nhược Nam nghĩ tới chuyện mượn tiền, quả thực là vô cùng nhục nhã, lửa giận trong lòng bốc lên, lạnh lùng nói:
– Ngươi cho rằng ta không dám giết?
– Sợ là không có chuyện gì vương phi không dám làm, có điều vương phi phải cân nhắc bên vương gia một chút phải không, tốt xấu gì vương gia cũng là trượng phu của người.
Phượng Nhược Nam đưa tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, lặng lẽ liếc xéo:
– Trước hết giết người mai mối, sau đó giết trượng phu, thấy thế nào?
Ngưu Hữu Đạo kinh động như gặp thiên nhân, lời này cũng có thể nói ra miệng? Viên Phương phía sau hắn càng hãi hùng khiếp vía. Bước chân Viên Cương chậm rãi xê dịch, chuyển sang vị trí có lợi hơn.
