“Tin tức truyền từ Pýth sao?” Khó hiểu liếc tư thế quỳ gối của Uysu, Tịnh Hề sờ sờ cái cằm non mềm, nghiền ngẫm: “Quan tư tế Pýth nhờ ngươi đưa tin? Bên lão ta thiếu người à?”
Một chút cũng không muốn che giấu tình cảm của mình, Uysu cực kì thẳng thắn, nghiêm túc đáp: “Không có, thưa nữ hoàng. Chủ yếu là do thần quá nhớ ngài thôi.” Ngay khi nói ra câu này, hắn bèn ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen như mực kia đong đầy tình cảm khó diễn tả thành lời, còn có gì đó thật hứng khởi, vui mừng và mong chờ…
Uysu, ngươi! Cái đồ ngu dốt này!
Nàng ấy…vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi đâu…
Tịnh Hề rùng mình bởi ánh nhìn quá nồng nhiệt của hắn ta, dù cho nàng bị mù, nhưng không khỏi cảm thấy sởn gai ốc. Chống tay ho một tiếng, Tịnh Hề cố lảng tránh đôi mắt kia: “Giao tin tức, sau đó ngươi đi đi.”
“Vâng thưa lệnh bà.” Mục đích chính của Uysu chỉ là đến đây nhìn mặt Tịnh Hề một lần, cho lòng đỡ nhớ nhung thôi. Hắn ta ít nhất còn hiểu, khoảng cách giữa nàng và hắn xa tới mức nào…
Đợi…
Đợi một ngày hắn không ngừng phấn đấu thật nhiều…
Đến khi đó, hắn có thể sánh vai cạnh nàng được rồi…
Cung kính dâng cuộn giấy cho nữ hoàng, Uysu liền dời đi, không quay đầu, không ngó lại. Y hệt cách đến, phương pháp dời đi của hắn ta cũng nhanh chóng như vậy….
Cơ mà vẫn chưa đến trình độ xuất quỷ nhập thần đâu…
Nội điện tức khắc trở nên yên tĩnh lạ kì, chỉ còn mỗi thanh âm sóng nước vỗ về, rào rạt…Tịnh Hề ôm cuộn giấy đặt lên trên mặt bàn. Xách kiếm bước đến thềm điện, nàng còng lưng xuống, rửa sạch lưỡi kiếm dính máu bằng nước sông Nile…
Không một ai phát hiện ra…vẫn còn một kẻ khác còn đang ẩn náu ở đây…
Đu mình trên cột đình, cậu thanh niên đưa mắt liếc xuống bóng hình nhỏ bé đang ngồi trên thềm điện kia. Nở nụ cười không rõ ý vị, cậu ta khẽ thả hai tay ra, nhún người biến mất. Tựa một màn ảo thuật lạ kì, không một tiếng động, thần không biết quỷ không hay…
Tịnh Hề lại càng ngờ tới rằng…vì sự đột nhập ngày hôm nay của Uysu, sẽ khiến hắn ta phải trả cái giá cực đắt…
________________________________________
Hoàng cung Arasyland. Tử khí âm trầm, lạnh lẽo đến bức người.
Nơi cung điện đây vốn mang vẻ tươi mát, thanh lịch, song cũng không kém phần xa hoa. Hiện nay, chỉ còn một mảnh điêu tàn, mùi máu tanh lòm nồng nặc bao trùm, tượng vị thần May Mắn – Arayti giờ dính đầy máu tươi. Cứ đi được ba bước, là lại bắt gặp một cái xác nằm gục trên nền đất. Trang phục binh sĩ của Arasyland đế quốc nhuộm đỏ màu máu. Tên nào tên nấy cũng trợn lòi con mắt ra, há hốc mồm, chết không nhắm mắt. Thủ pháp giết người cực kỳ ma quỷ, cứa cổ còn không xong, lại còn phải mổ bụng moi nội tạng ra nữa chứ. Ruột người vương vãi khắp nơi…
Trên ngai vàng hoàng kim cao quý, tượng trưng cho đấng chí tôn cửu ngũ, người đàn ông già nua ngồi đó, vững chắc như bàn toạ. Khung cảnh xung quanh ông ta tràn đầy tang thương, chết chóc. Nhưng người đàn ông này lại vô cùng uy nghiêm… Giương đôi mắt đục ngầu đã bị phai mờ theo năm tháng, ông ta khàn giọng: “Feyrld, quả nhiên y hệt lời tiên tri từ ba mươi năm trước. Ngươi đúng là một con ác quỷ giáng thế.” Đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài già yếu, trầm tĩnh. Càng nói, ông ta càng thêm kích động. Giọt lệ nóng chảy xuống, lăn qua từng đường nếp nhăn trên khuôn mặt: “Nhiều khi ta phân vân, vì sao các vị thần linh còn chưa trừng phạt ngươi?”
“Ồ, sao mấy người không tự hỏi bản thân mình đi? Năm đó, ngươi đã làm gì?”