Ai cũng nhìn ra đây không phải một, hai viên Kết Đan tứ phẩm có thể luyện chế ra.
Kết Đan tứ phẩm là Kết Đan đỉnh cấp trong tiểu thế giới, dù sao tài nguyên có hạn, tu sĩ Kim Liên cũng có hạn, Kết Đan tứ phẩm cũng bị giới hạn. Dù là tu sĩ Kim Liên cũng không phải ai đều có pháp bảo tứ phẩm. Trước không nói trong nguyên bộ chiến giáp tứ phẩm có bao nhiêu viên Kết Đan tứ phẩm, nhưng chỉ bằng vào bộ chiến giáp tứ phẩm cho tu sĩ Kim Liên dùng, kết hợp với phòng ngự pháp lực của tu sĩ Kim Liên thì đụng độ lục thánh cũng có năng lực đối kháng một lúc, tăng lớn cơ hội giữ mạng.
Đừng nói Mai Tang, mắt Thôi Vĩnh Trinh cũng sáng rực, đều không ngờ trên người Miêu Nghị có pháp bảo như thế.
Vèo!
Miêu Nghị giơ đao từ trong bụi trần bay vọt lên cao, mọi người ngước đầu lên, lục tục lao lên theo.
Miêu Nghị định phá vòng vây lao hướng Linh Lung tông bỗng chốc khựng lại. Năm người với Thôi Vĩnh Trinh dẫn đầu đứng chắn giữa không trung. Chênh lệch tu vi đặt ở đây, Miêu Nghị muốn nhờ vào tốc độ phá vòng vây là điều không thể. Nhìn khuôn mặt Miêu Nghị âm trầm thì có vẻ hắn cũng không khát khao muốn phá vòng vây.
Thôi Vĩnh Trinh nói:
– Bộ bảo giáp này là của ta!
Cơ Mỹ Mi nói:
– Vậy phải xem ai có thể giữ được hắn!
Dứt lời Mai Tang lật tay lại cầm trường thương đuổi theo.
Ai ngờ Miêu Nghị phớt lờ Cơ Mỹ Mi, vèo một tiếng hắn ra tay trước lao vào Thôi Vĩnh Trinh, hắn sớm tỏa định mục tiêu, lo đối phó Thôi Vĩnh Trinh trước.
Thôi Vĩnh Trinh đang chờ hắn, nàng nhướng mày, không thèm để Miêu Nghị vào mắt, cũng không định ra tay. Thôi Vĩnh Trinh thờ ơ bay trên không trung.
Bốn người đứng hai bên Thôi Vĩnh Trinh thì lắc người xếp hàng ngang chặn trước mặt.
Miêu Nghị lao tới vung tay lên, một đống ánh sáng bắn nhanh ra.
Tám mươi lăm con Đường Lang như ong vỡ tổ ùa ra, các Đường Lang như mũi tên rời dây cung bắn về phía bốn người ngăn cản.
Yêu Nhược Tiên còn hơi có lương tâm, có lẽ biết chuyến đi này có nguy hiểm, cộng thêm gã không thể khống chế những Đường Lang đánh nhau nên không mang gia sản của Miêu Nghị theo, thậm chí để lại nhiều thứ. Miêu Nghị vì phòng thân nên mang tất cả theo, dù gì là đến Vô Lượng quốc, quan hệ giữa hắn và Vô Lượng Thiên đặt ở đó, sao có thể không chuẩn bị nhiều mặt.
Cái gì? Thôi Vĩnh Trinh ngây ngẩn. Bốn người chắn trước mặt Thôi Vĩnh Trinh cũng biểu tình ngạc nhiên, họ chưa từng thấy thứ này. Đường Lang? Có con Đường Lang nào to vậy không?
Bốn người nhanh chóng huơ vũ khí leng keng đánh dồn dập. Sau đợt va chạm bọn họ càng giật mình, tu vi cảnh giới Kim Liên mà không công phá được phòng ngự của đám Đường Lang, những con Đường Lang có thể dễ dàng phá mở phòng ngự của bọn họ, làm họ sợ thót tim.
Đây không phải mười lăm con Đường Lang mà lúc trước Miêu Nghị dùng, đó là tám mươi lăm con, nháy mắt khiến bốn người luống cuống tay chân. Các con Đường Lang bị bọn họ đá bay, bốn người không ngăn được nhiều Đường Lang, số còn lại tấn công cảnh giới Kim Liên.
Thấy tu sĩ cảnh giới Kim Liên không đánh chết đám quái Đường Lang làm Thôi Vĩnh Trinh hơi biến sắc, nhanh chóng triệu ra một cây trường thương liên tục đâm đánh bay các con Đường Lang.
Miêu Nghị lao nhanh tới, ánh sáng xanh bỗng bừng lên trong tay hắn. Đại đao với thế sét đánh không kịp bưng tai bất ngờ quét ngang, một luồng thất luyện màu xanh phun ra nuốt vào, tựa như sao chổi quẫy đuôi quét bốn người ngăn cản.
Bốn người bị Đường Lang vây công luống cuống tay hết hồn, vội vàng ứng đối, đánh vào ánh sáng xanh ập đến.
Nhưng chỉ vẻn vạn đánh tan cái đuôi sao chổi, phòng ngự pháp lực trên người bọn họ không thể ngăn ánh sáng xanh ập vào mặt. Ánh sáng xanh lao tới thẩm thấu vào thân thể.
Bị trúng ánh sáng xanh thì biểu tình của bốn người như thấy quỷ sống, tốc độ chậm lại. Đường Lang quay quanh bốn người lập tức có từng vòi máu bắn ra.
– A!
Bốn tiếng hét thảm ngừng bặt, bốn người sống chỉ khoảnh khắc thành mấy khúc.
Thôi Vĩnh Trinh bị dồn ép bối rối cũng hết hồn, nàng hét to:
– Thuyền U Minh Long!
Một luồng sáng xanh như thần long quẫy đuôi lại giống vòi rồng dâng lên trên trường đao trong tay Miêu Nghị. Thôi Vĩnh Trinh gặp một đám Đường Lang hung mãnh vây công muốn né cũng không được, bị ánh sáng cuốn lấy.
Không biết sao trong đầu Thôi Vĩnh Trinh chợt lóe một hình ảnh, đó là lúc trước Miêu Nghị ở Lưu Vân Sa Hải đòi quyết đấu với Phong Huyền dường như có lấy cây trường đao màu tím này ra. Sợ hãi vô tận khuếch trương trong cơ thể Thôi Vĩnh Trinh, không thể kiềm nén cảm giác sợ hãi lan tràn, người nàng run bần bật.