– A a, có chút ý tứ, số phận may mắn chỉ là hư vô mà thôi, mỗi người đều có tốt có xấu, không thể cứ may mắn mãi được, cái gọi là khổ tận cam lai là như vậy. Mặc Vũ lầm bầm, dường như đang dạy bảo Thẩm Thi Đào, hai nàng không dám chen vào, chỉ cung kính lắng nghe.
Mặc Vũ liếc nàng một cái, cười ha hả: – Có phải ngươi muốn vi sư nói giúp hắn mấy câu?
Thân hình mềm mại của Thẩm Thi Đào chấn động, vội vàng nói: – Đệ tử không dám, tuy đệ tử là nữ tử, nhưng cũng biết chuyện nặng nhẹ, không dám kéo sư tôn vào bãi nước đục.
– Ừ, ngươi rất tốt. Mặc Vũ gật đầu. – Lúc này thế cục không rõ ràng, đương nhiên lão phu sẽ không dại rơi vào bãi nước đục này.
Hắn thoạt nhìn chỉ mới trung niên, nhưng kì thực tuổi thọ đã cao, tự xưng là lão phu cũng không có vấn đề gì, sau đó chuyển đề tài, Mặc Vũ cười tủm tỉm nói:
– Bất quá lão phu cũng rất tò mò, rốt cuộc hắn có vận may tốt cỡ nào, có thể để cho ngươi tôn sùng như thế, nếu lần này hắn có thể chuyển nguy thành an, lão phu sẽ tin tưởng hắn thật sự có vận may trời cho, sau này các ngươi có thể qua lại với hắn nhiều hơn.
– Vâng. Thẩm Thi Đào vui mừng, nhưng nghĩ tới cục diện dưới mắt, gương mặt xinh đẹp lại không khỏi lo âu.
Dù gì Dương Khai cũng đã cứu nàng, lúc này nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn không thể giúp được, trong lòng nàng có chút bất an và áy náy.
– Bất quá nếu hắn không qua nổi ải này… a, không chống nổi thì cũng không có sau này, ngươi cùng lão phu ngồi xem kịch vui đi.
Mặc Vũ cười ha hả.
Thẩm Thi Đào và Lục Oánh liếc nhau, chỉ có thể đứng một bên, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Trong Long Huyệt Sơn, Dương Khai đứng sau đại trận hộ sơn, ôm quyền nói: – Hôm nay chư vị tiền bối giá lâm, theo đạo lý mà nói, vãn bối phải mời chư vị vào núi ngồi chơi, nhưng núi vừa xảy ra chiến sự, vãn bối còn rất nhiều chuyện phải xử lý, xin chư vị tiền bối thứ lỗi cho vãn bối chiêu đãi không chu toàn, thỉnh chư vị tiền bối trở về!
Hắn không muốn dài dòng với những người này, đương nhiên là muốn đuổi người.
Ý của hắn mọi người đều hiểu, nhưng không ai có động tác gì, nhất là Kim Thạch và Phong Bà Tử, ánh mắt nhìn Dương Khai như muốn ăn thịt người, nếu không cố kỵ Tiền Thông và Phí Chi Đồ cũng ở đây, chỉ sợ đã lập tức ra tay.
Nhưng bọn họ cũng không thể rời đi, dù sao lần này hai tông môn tổn thất thảm trọng, cứ như vậy mà đi về thì thể diện để đâu? Dương Khai cũng hiểu đạo lý này, nhưng bất kể thế nào, trước tiên thể hiện thái độ của mình, nếu như bọn họ thật sự không quan mọi thứ mà xuất thủ, vậy mình cũng có được chữ lý, Tiền Thông và Phí Chi Đồ có lý do để nhúng tay vào, lúc đó sẽ không liên lụy đến Ảnh Nguyệt Điện.
Thấy không ai rời đi, Dương Khai cười lạnh, cất cao giọng nói: – Thế nào? Chư vị tiền bối ai cũng giống Tạ gia, coi trọng ngọn núi nhỏ của vãn bối sao?
– Tiểu tử, đám người lão phu mà tới, ngươi là vãn bối cũng phải mời chúng ta nghỉ chân chứ? Đây mới là đạo đãi khách. Kim Thạch hừ lạnh.
Không ít cường giả nghe vậy cũng gật đầu.
Tuy rằng bọn họ cùng Dương Khai và Long Huyệt Sơn không có ân oán gì, lần này đến đây chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt, nhưng khi biết cấm chế và trận pháp kỳ diệu trong Long Huyệt Sơn liền có suy nghĩ khác.
Cho nên mặc dù biết rõ Kim Thạch có mưu đồ khác, lúc này vẫn đồng ý với ý kiến của hắn.
Chỉ cần vào Long Huyệt Sơn, với bản lãnh của Dương Khai, sao có thể ngăn trở bọn họ nghiên cứu trận pháp và cấm chế được? Về phần Long Huyệt Sơn có thể là dẫn sói vào nhà, dẫn tới tai họa, sao bọn họ phải quan tâm?
– Kim lão quỷ, ngươi có còn cần mặt mũi hay không? Người ta đã nói rất rõ ràng, lúc này trong núi này có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không tiện chiêu đãi khách, trước đó cũng đã bồi tội, ngươi còn nói thế, có phải muốn ỷ lớn hiếp nhỏ hay không? Nếu thật sự ngươi muốn nghỉ chân, cách đây 50 dặm là Thiên Vận Thành, lão phu đãi ngươi. Tiền Thông không vui nhìn Kim Thạch.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Ảnh Nguyệt Điện, không cho Dương Khai mặt mũi cũng chính là không coi Ảnh Nguyệt Điện vào đâu, điều này làm cho Tiền Thông rất tức giận.
– Đương nhiên là ta muốn đi Thiên Vận Thành, nhưng tiểu tử này không coi ai ra gì, không khỏi xem thường ta rồi. Kim Thạch không từ bỏ ý định của mình.
– Ngươi bớt mượn chuyện để thực hiện âm mưu đi, nếu muốn gây phiền toái, lão phu bồi tiếp ngươi! Tiền Thông khẽ quát một tiếng, thần sắc bất thiện.
Nhận ra thái độ kiên quyết của Tiền Thông, Kim Thạch nhướng mày, hắn không rõ giữa Tiền Thông và Dương Khai có quan hệ gì, không ngờ không tiếc đắc tội mình mà thay Dương Khai ra mặt, hiện tại xem ra mình mà tiếp tục dây dưa thì không ổn.
Nhưng cứ rời đi như vậy cũng không ổn.
Không biết vô tình hay cố ý, Kim Thạch nhìn qua Phong Bà Tử, thấy mặt đối phương âm trầm, mắt đầy sát khí nhìn Dương Khai, trong lòng vừa động định kéo cả Phong Bà Tử xuống nước, bỗng nhiên một cỗ uy áp kinh thiên từ xa đánh tới.
Kim Thạch biến sắc, lời nói vừa ra đến khóe miệng liền nuốt xuống, quay đầu nhìn lại.
Những người khác đều làm thế.
Cường giả ở đây, mười mấy hai mươi vị Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng dù bọn họ mạnh mẽ, cũng nhận ra người đến không dễ chọc, lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Chỉ có lão mặt đen Nhan Bùi, vẻ mặt kinh nhạc, lẩm bẩm: – Sao nàng lại tới?
Dường như người đến không nên xuất hiện ở đây vậy.
Một tia sáng xanh từ xa nhanh chóng bay tới, một lát sau, ánh sáng xanh kia nhoáng cái đã dừng cách mười mấy trượng mọi người, ngay sau đó ánh sáng xanh tiêu tán, lộ ra hai thân ảnh.
Một nam, một nữ.
Người phụ nữ cầm đầu, mặc cung trang xanh biếc, tóc dài vén sau ót, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, khí độ ung dung đẹp đẽ, con ngươi như phượng, dường như trời sanh đã uy nghiêm, làm cho mọi người không dám nhìn quá lâu.
Người phụ nữ thoạt nhìn 30, 40 tuổi, vẻ đẹp khuynh thành, mặc dù đã có tuổi nhưng dung nhan lại bảo dưỡng tương đối tốt, da trắng nõn, vô cùng mịn màng, cho dù thiếu nữ hai tám xuân xanh cũng chẳng đẹp hơn được, mười ngón tay mảnh khảnh, dáng người xinh đẹp, làm cho lòng người mơ mộng.
Nhưng không ai dám khinh thường người phụ nữ này, bởi vì khí thế vừa rồi làm cho mọi người biến sắc phát ra từ nàng.
Đó là khí thế so với Phản Hư tam tầng cảnh bình thường còn mạnh hơn một bậc.