“Rốt cuộc Phó Minh Nam đã tìm thấy cậu ở đâu? Cậu có biết Phó Minh Nam không có quyền động đến tôi không?”
Đây là lần đầu tiên Tân Nhâm Thành cảm nhận được áp lực.
Từ trước đến nay không có ai có thể phá hỏng quy tắc, ngay cả người nhà họ Phó cũng không dám.
Nhưng bây giờ, Hắc Ảnh lại không kiêng nể gì mà nói xằng nói bậy như vậy.
“Bố nuôi không dám nhưng tôi dám, cho nên tôi cần mặt nạ da người tốt nhất. Ông đã rời đi rồi thì cần gì lấy không tha như vậy?”
“Mơ đi! Hắc đạo mà lại không có quy tắc như vậy sao? Tôi lại muốn xem xem cậu có cách nào để lấy được!”
Tân Nhâm Thành nổi giận đùng đùng rồi cúp điện thoại, ngón tay run lẩy bẩy.
Ông ta do dự một chút, sau đó lập tức gọi cho người thân cận nhất của Đồ Lan.
“Trung Đức, tôi là Ảnh Họa Bì.”
Ông ta tự giới thiệu mình, Trung Đức lập tức lên tiếng nói: “Thật sự là anh sao, anh Ảnh Họa Bì?”
“Bây giờ rốt cộc chợ đen như thế nào?”
“Chợ đen đã hợp nhất với Hắc đạo, không còn là một cá thể độc lập nữa.
Tất cả lợi nhuận cũng đều giao lại hết cho Hắc Ảnh, người tiếp quản mới.
Không biết tên nhóc này chui từ đâu ra mà đánh chiêu bài lên nhà họ Phó, khiến người ta nghe tôi đã mất mật mất gan. Đồ Lan… Đồ Lan cũng chết rồi, chết khi ông ấy làm nhiệm vụ. Người nhà của ông ấy đều bị sắp xếp đi Úc, nhưng… Nhưng cuối cùng lại bị chết hết”
“Tôi có lỗi với Đồ Lan, Đồ Lan ông ấy chết không nhắm mắt.”
“Vậy đồ của Đồ Lan đâu?” Tần Nhâm Thành vội vàng hỏi.
“Đồ của Đồ Lan đang ở trong ngân hàng Thụy Sỹ, sau khi đến Úc vợ của ông ấy đã lấy ra, kết quả cả nhà chết hết. Chị dâu… Chị dâu cũng bị uy hiếp, Hắc Ảnh tìm thấy cô ấy nói là những thứ này có thể cứu Đồ Lan. Nhưng không ngờ… Cái tên Hắc Ảnh này lại không nói đạo lý mà giết hết cả nhà.”