Đinh Hồng Diệu cười ha hả, không nói gì.
Dựa vào bản lĩnh đó của Đinh Hoàng Liễu, làm sao đấu với Giang Nghĩa? Căn bản không đủ tư cách.
Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
“Ai?” Đinh Hồng Diệu hỏi.
“Là tôi, Khổng Liên Đằng.”
Khổng Liên Đằng?
Đinh Hồng Diệu nhíu mày, không biết người này, sao đột nhiên lại chạy tới đây?
Vừa muốn hỏi xem là chuyện gì, Đinh Hoàng Liễu tranh nói trước: “Anh, đây là người em tìm tới.”
Sau đó, cô ta nói về phía ngoài cửa: “Vào đi.”
Cửa được đẩy ra, một người đàn ông tướng mạo xấu xí, cơ thể gầy gò đi vào, cái khác không nói, chỉ cái vẻ ngoài này đã khiến người ta chán ghét.
Đinh Hồng Diệu lắc đầu, nói trong lòng: em gái tìm loại người này tới làm cái gì?
Chỉ nghe Đinh Hoàng Liễu hỏi: “Anh là Khổng Liên Đằng ‘tiếng xấu vang xa’ đó sao?”
Khổng Liên Đằng há miệng cười, bộ răng vàng đó nhìn thôi cũng khiến người ta buồn nôn.
“Cô cả Đinh, cô nói như vậy có chút không tôn trọng người khác rồi. Có điều không sao hết, tôi quả thật chính là Khổng Liên Đằng ‘tiếng xấu vang xa’ đó.”
Đinh Hoàng Liễu gật đầu: “Nghe nói bản lĩnh của anh không nhỏ, muốn bôi nhọ ai thì có thể bôi nhọ được người đó?”
“Ha ha, vậy phải xem cô có trả được giá không.”
Đinh Hoàng Liễu hỏi: “Vậy tôi muốn anh bôi nhọ Giang Nghĩa, anh muốn bao nhiêu tiền?”
Khổng Liên Đằng nhíu mày, hỏi: “Cái tên này có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu đó.”