Nói xong, Lục Diệp đứng lên, yên lặng không một tiếng động rời khỏi tổng đàn Tạ gia, tùy ý tìm một hướng mà đi.
Mặc dù hắn thân là thiếu chủ Lưu Vân Cốc, nhưng căn bản không để thân phận này trong mắt, sau khi đoạt xá trở về Lưu Vân Cốc, trên dưới cốc đã bị hắn thu phục, vì tu luyện tà công nên chín thành đệ tử trong cốc đã bị huyết tế, cho dù là thân nhân của thân thể Lục Diệp này cũng không thoát khỏi.
Hiện trong Lưu Vân Cốc trên cơ bản đã không còn một bóng người, đương nhiên hắn không định trở về nữa.
Dù sao với thủ đoạn của hắn, U Ám Tinh dù lớn nhưng đi đâu chả được, trước tiên tìm một nơi để khôi phục tu vi trước đã, về phần Dương Khai, sau này báo thù cũng được, hắn không tin Dương Khai có thể luyện hóa được bảo vật kia của mình, dù sao tu vi của Dương Khai quá thấp, đồ chơi kia cho dù là cường giả Hư Vương Cảnh luyện hóa cũng phải mất mấy năm mới có thể thành công.
Khẳng định là hắn đã giấu ở đâu đó!
Lục Diệp cho là vậy, hắn không ngờ Dương Khai lại có thiên địa chí bảo như Ôn Thần Liên! Quả thật Dương Khai không có bản lãnh luyện hóa vật kia, nhưng Ôn Thần Liên thì được, chính nhờ hấp thu nguồn năng lượng khổng lồ trong đó mà Ôn Thần Liên có thể tiến hóa đến hình thái bảy màu cuối cùng, đồng thời giúp Dương Khai lĩnh ngộ bí thuật Sinh Liên.
Bên kia, Dương Khai mở mắt ra, phóng thần niệm ra ngoài, dò xét khắp Long Huyệt Sơn, nhanh chóng nhận ra đám người Thường Khởi đã chiến đấu xong, ba người Thường Khởi đang tĩnh tọa điều tức.
Ba người bọn họ đối mặt với nam tử trung niên Ma Huyết Giáo kia, tuy rằng đối phương cũng là cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, nhưng tác chiến trong Long Huyệt Sơn, thực lực giảm đi nhiều, bị ba người Thường Khởi, Hách An và Ninh Hướng Trần hội đồng, lại bị Dương Viêm khống chế trận pháp quấy rối mấy lần, cuối cùng phải bỏ mình ở chỗ này.
Đến đây, tất cả địch nhân xâm nhập Long Huyệt Sơn đều bị giết, không một ai may mắn thoát được.
Mà người của Long Huyệt Sơn xuất chiến chỉ vẻn vẹn bốn người, ba Phản Hư nhất tầng cảnh, một Thánh Vương tam tầng cảnh, chiến tích bực này mặc dù không dám nói sau này không có, nhưng trước giờ quả là chưa từng có, truyền ra ngoài chỉ sợ không ai tin.
Đứng tại chỗ, Dương Khai hồi tưởng một chút, sau đó vứt bỏ bộ quần áo rách rưới, lấy ra một bộ quần áo mới tinh mặc vào, lau sạch vết máu trên người, sau đó mới đi về phía đám người Thường Khởi.
Thần hồn của lão giả họ Độ Vạn Thú Sơn bị Diệt Thế Ma Nhãn cắn nuốt, sau khi Tạ Lệ tự bạo cũng vậy, bên kia còn có thần hồn của cường giả Ma Huyết Giáo, dĩ nhiên Dương Khai sẽ không bỏ qua.
Sau khi cắn nuốt và dung hợp thần hồn của 3 người này, mình có thể với đánh sâu vào Phản Hư Cảnh.
Dương Khai nhanh chóng tới trước mặt đám người Thường Khởi, nhìn thoáng qua thi thể của cường giả Ma Huyết Giáo nằm trong vũng máu, lén lút cắn nuốt thần hồn của hắn.
Hắn đến hiển nhiên làm kinh động đám người Thường Khởi, ba người mở mắt ra, sau khi thấy Dương Khai mới lộ ra sắc mặt vui mừng, đứng lên.
– Ninh lão, lần này cực khổ rồi. Dương Khai ôm quyền nói với Ninh Hướng Trần, lần này đối phương nghĩa vô phản cố đứng ở bên Long Huyệt Sơn, thay mình đánh chết không ít địch nhân, làm cho Dương Khai thêm hảo cảm rất nhiều.
Không quản hắn có ý đồ gì, xuất phát từ tính toán gì, việc hắn đến giúp mình là thật.
– Ha ha! Ninh Hướng Trần cười lớn, mặc dù trải qua đại chiến, khí sắc vẫn rất tốt, rõ ràng không bị thương.
– Dương tiểu hữu khách khí rồi, lão phu sống cả đời cũng khó gặp việc trọng đại như thế, đã lâu rồi không được kích động nhiệt huyết như vậy, thật ra lão phu muốn cảm tạ Dương tiểu hữu cho ta có cơ hội này, làm cho lão phu cảm thấy mình trẻ lại không ít nha.
Dương Khai mỉm cười: – Ninh lão đùa rồi, ngày sau nếu Ninh lão có rảnh rỗi thì tới Long Huyệt Sơn chơi, ta nhất định sẽ quét dọn giường chiếu nghênh đón!
Mắt Ninh Hướng Trần sáng ngời, cười sảng khoái, lời này của Dương Khai rõ ràng không xem hắn là người ngoài, lập tức cảm thấy lần này bỏ công sức ra đã có hồi báo, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, mà thử dò xét: – Thường tới không được như thường trú, không biết ý tiểu hữu thế nào?
– Ồ? Dương Khai bất ngờ liếc hắn một cái, không ngờ Ninh Hướng Trần lại có ý gia nhập Long Huyệt Sơn nha.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Khai liền hiểu rõ tại sao hắn lại lựa chọn như vậy, lần này hắn giúp đỡ Long Huyệt Sơn giết địch, đắc tội với Vạn Thú Sơn, đắc tội với Ma Huyết Giáo, còn có Hải Tâm Môn Lưu Vân Cốc, tuy rằng hắn là một Phản Hư Cảnh, nhưng không môn không phái, không có gì che chở, có thể bị trả thù bất cứ lúc nào.
Vậy nên, ở chung một chỗ với Long Huyệt Sơn thì tốt hơn một chút.
Sự thật cũng quả thật như thế, tuy rằng Ninh Hướng Trần tự do tiêu dao cả đời, nhưng tuổi già cũng có chút cô đơn, lúc bình thường muốn tìm người hàn huyên, trao đổi điều tâm đắc trong tu luyện cũng không có, hôm nay thấy Long Huyệt Sơn hùng vĩ như vậy, tự nhiên có lòng gia nhập, xin một chỗ dưỡng lão.
Hơn nữa, trong Long Huyệt Sơn có hai vị Phản Hư Cảnh có thực lực tương đương với hắn, xuất thân cũng không cao, tánh khí không tệ, gia nhập vào không lo bị xa lánh.
Nghĩ vậy nên Ninh Hướng Trần mới nói ra điều đó, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều, không phải là nhất thời bốc đồng.
Hắn không phải thanh niên, làm việc không có chuyện bị kích động.
Sau khi nói xong, có chút bất an nhìn Dương Khai, không biết đối phương có đón nhận mình hay không.
– Ninh lão đã có tâm, đương nhiên vãn bối vô cùng hoan nghênh! Dương Khai nghiêm mặt nói. – Nhưng Ninh lão hãy nghĩ cho kỹ, lúc này Long Huyệt Sơn cũng không phải là chỗ bình thường, nói không chừng…
Không đợi Dương Khai nói hết lời, Ninh Hướng Trần liền mỉm cười khoát tay nói: – Tiểu hữu muốn nói cái gì, lão phu có thể đoán được ít nhiều, chỉ có điều lão phu đã gần đất xa trời, cũng không có gì đáng sợ, chỉ sợ không biết chết lúc nào, không ai hay biết, phơi thây nơi hoang dã a, nếu có thể chết ở Long Huyệt Sơn, cũng là phúc khí của ta, nơi này chính là nơi táng thân không tồi.
Dương Khai nhướng mày, đối phương đã nói đến vậy, đương nhiên hắn không cự tuyệt nữa, lập tức gật đầu nói:
– Tốt, vậy sau này Ninh lão chính là cung phụng của Long Huyệt Sơn ta, hưởng đãi ngộ như Thường cung phụng và Hách cung phụng!
– Ha ha, Ninh mỗ nhận lệnh! Ninh Hướng Trần ôm quyền cười to.
2 người Thường Khởi và Hách An không ngừng chúc mừng, tuy rằng 3 người quen biết không lâu, nhưng trải qua lần kề vai chiến đấu như vậy đã trở nên thân thuộc, khi nói chuyện, Thường Khởi và Hách An lại như vô tình tiết lộ sự giàu có của Long Huyệt Sơn và đãi ngộ của cung phụng, làm cho Ninh Hướng Trần nghe mà mắt sáng ngời, trong lòng nóng lên.
Vừa rồi lúc chiến đấu với nam tử trung niên Ma Huyết Giáo kia, Ninh Hướng Trần đã nhìn ra 2 người Thường Khởi và Hách An có nội tình hơn xa một người độc hành như hắn.