“Dùng thiên chiếu hay Đan Tổ Long Hồn đều có thể phá được Thái Hư Long Cấm”.
“Nhưng cả hai cách này đều sẽ khiến mình bại lộ thân phận”, trong mắt Diệp Thành hiện lên ánh nhìn bất định, từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn ghi nhớ một điều, không tới nước đường cùng thì tuyệt đối không để lộ thân phận của mình.
“Dùng ma đạo? Không được, cái này càng không được”.
“Ta thấy dùng thiên kiếp vẫn ổn hơn”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc lên hư vô mênh mang, thiên kiếp khi hắn tiến giới tới cảnh giới kHông minh còn bị hắn phong ấn, nếu như cả một rận thần phạt giáng xuống thì Thái Hư Long Cấm nhất định sẽ bị xẻ cho tơi bời.
“Dùng tới thiên kiếp thật lãng phí”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long chợt vang lên trong vùng đan hải của Diệp Thành, “dùng sức mạnh huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể”.
“Đáng tin không?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt khó tin.
“Đáng tin, đương nhiên là đáng tin rồi”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm đáp lời: “Truyền âm cho Cơ Tuyết Băng bảo cô ta sử dụng sức mạnh của huyết mạch, hai ngươi có hai dòng huyết mạch âm dương tương trợ lẫn nhau, nghe ta không sai đâu”.
“Ta tin ngươi lần này”, Diệp Thành nói rồi không quên truyền âm cho Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ khó tin, “ngươi chắc chắn như vậy sẽ được chứ?”
“Được hay không thử là biết”, Diệp Thành nhướng vai, “trước mặt kẻ địch, chúng ta phải hợp tác ăn ý, còn ân oán giữa ta và cô thì đợi ra ngoài rồi tính”.
“Không cần ngươi phải nhắc ta”, Cơ Tuyết Băng lạnh giọng lên tiếng.
“Hai vị, cảm giác thế nào?”, khi cả hai đang nói chuyện thì Doãn Chí Bình nhàn nhã ngồi trên hư không mỉm cười nham hiểm, trong đôi mắt đê tiện đó còn hằn lên u quang nham hiểm.
“Cảm giác thế nào à?”, Diệp Thành cười lạnh lùng.