Lâm Minh cứ như vậy mà tĩnh tọa dưới Bồ Đề Thụ, hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái không minh.
Thời gian một ngày một ngày qua đi, Lâm Minh vẫn không nhúc nhích, giống như tượng đá.
Mỗi một ngày đều có một lá cây óng ánh từ trên Bồ Đề Thụ rơi xuống, rơi vào người của Lâm Minh.
Ngẫu nhiên còn có hạt Bồ Đề rơi xuống, chỉ có hạt Bồ Đề lớn nhỏ như ngón tay cho nên phía trên phủ kín đường vân, những đường vân này giống như hình vẽ phật đà rất sống động.
Những lá bồ đề, hạt Bồ Đề, này hóa thành hào quang óng ánh, dung nhập vào trong người Lâm Minh.
Lâm Minh nghiên cứu phật hiệu, lĩnh ngộ phật vận, toàn bộ chậm rãi lưu chuyển trong người, chậm rãi dung nhập vào trong tinh thần chi hải của Lâm Minh.
Tất cả biến hóa này làm thăng hoa linh hồn của Lâm Minh, trở nên thuận lý thành chương.
Cứ như vậy Lâm Minh tĩnh tọa dưới Bồ Đề Thụ ba mươi ba ngày.
Ba mười ba ngày sau đó Lâm Minh đột nhiên mở hai mắt ra.
Chỉ nghe tiếng thét chí tai vang lên, chiến linh như phỉ thúy hiện ra nó lượn vài vòng trên không trung và tiến vào tinh thần chi hải của Lâm Minh.
Mà khí thế của Lâm Minh như vạn mã bôn đằng.
Thực lực của hắn đã tăng lên trên phạm vi lớn, bình cảnh Thần Biến sơ kỳ trong ba mươi ba ngày này bị Lâm Minh phá tan!
Thần Biến trung kỳ!
Bích hồn chiến linh!
Lâm Minh ngồi dưới Bồ Đề Thụ giống như cảm nhận cảnh giới khác.
Linh hồn của hắn trải qua niết bàn một hồi, võ ý của hắn cũng dung hợp lại.
Thiên ma, thiên nhân, thiên thần ba võ ý đã dung hợp với Hỗn Nguyên võ ý. Mà luân hồi võ ý, linh hoạt kỳ ảo võ ý cũng dung nhập trong đó.
Chỉ có hỗn động kết giới, Thần Mộng không gian, Lâm Minh không thể hoàn toàn dung hợp chúng lại, dù là như thế cái này hai chủng võ ý này cũng càng rõ ràng.
– Chúc mừng Lâm thí chủ.
Đúng vào lúc này âm thanh già nua vang lên bên tai Lâm Minh.
Trong lòng Lâm Minh khẽ động, cung kính thi lễ.
– Vãn bối bái kiến Đại Tự Tại Phật tiền bối.
Trong sát na này cực lạc tịnh thổ bắt đầu mơ hồ. Một thân ảnh mơ hồ từ biên giới tĩnh thộ chậm rãi đi ra ngoài.
Người tới chính là Đại Tự Tại Phật.
– Lâm thí chủ, vốn lão nạp đồng ý cho ngươi ngưng lại trong Tang Phật Tháp này chỉ có bảy bảy bốn mươi chín ngày, thế nhưng mà Lâm thí chủ chỉ ngồi dưới Bồ Đề Thụ ngộ đạo đã là ba mươi ba ngày.
Lâm Minh nao nao. Hắn trong Tang Phật Tháp ngộ đạo hoàn toàn tiến vào trạng thái huyền diệu, đã sớm quên thời gian bốn mươi chín ngày của Đại Tự Tại Phật.
– Thật có lỗi. Vãn bối bởi vì đọc kinh điển nhất thời sơ sẩy quên mất thời gian.
– Không sao, Lâm thí chủ có thể ngây ngốc ở đây như vậy, thậm chí nhìn thấy cực lạc tịnh thổ, ngộ đạo dưới Bồ Đề Thụ đã nói rõ ngươi có phật duyên, là chuyện tốt, Thần Mộng Thiên Tôn nhắc nhở lão nạp lịch lãm rèn luyện ngươi, tận lực đề cao thực lực của ngươi. Lão nạp xem như miễn cưỡng làm được, đương nhiên chuyện này chủ yếu là dựa vào ngươi rồi.
– Cảm ơn tiền bối.
Trong lòng Lâm Minh cảm tạ thật lòng. Hắn xem như liền gặp quý nhân, tuy hắn không có bối cảnh, nhưng được Hỗn Nguyên Thiên tôn, Phong Thần Thiên tôn, Thần Mộng Thiên Tôn là những Thiên tôn đỉnh phong truyền thụ tinh hoa.
Hiện tại dùng nội tình của Phổ Đà Sơn ngộ đạo.
Những đệ tử Thiên tôn của Thần Vực có ai không có kinh nghiệm và cơ duyên của mình chứ.
Trong lòng Lâm Minh cảm tạ những đại năng này trợ giúp, cảm ạ từ đáy lòng.
– Tốt, Lâm thí chủ, kịch chiến ở Huy Quang Giới kịch liệt, thiên tài phát triển không có khả năng dựa vào bế quan mà thành Thiên tôn, ngươi đi Huy Quang Giới tìm kiếm võ đạo chi lộ của mình đi.
Đại Tự Tại Phật nói như vậy ống tay áo phất lên, Lâm Minh chỉ cảm thấy không gian mơ hồ, sau một khắc hắn đã xuất hiện bên ngoài Phổ Đà sơn.
Hồi tưởng lại sau khi hội võ chấm dứt cũng qua tám chín năm rồi.
Thời gian dài như thế Lâm Minh chỉ bằng vào mấy cuộc chiến rải rác, mấy lấy chiến ở Ma Thủy Đại Thế Giới và ở Thiên Diễn đại lục gặp Thiên Minh Tử đuổi giết.
Thời gian còn lại Lâm Minh đều đang bế quan, Thần Mộng Thiên Cung một năm, Hỗn Nguyên thiên cung bốn năm, sau khi về Thần Vực là ba năm.
Thời gian dài như vậy Lâm Minh từ Thần Hải trung kỳ đỉnh phong một mực tu luyện tới Thần Biến trung kỳ, vượt qua một đại cảnh giới.
Tích lũy cũng bạo phát ra ngoài.
Lâm Minh bước chân khẽ động, trong nháy mắt vượt qua máy trăm dặm, phi động mà đi, trên không trung Lâm Minh dùng Hỗn Nguyên thiên cung thu nhỏ ra, bản thể trốn vào trong đó, Hỗn Nguyên thiên cung hóa thành vì sao bay đi.
Thời kỳ đại kiếp nạn có ước định, trong Thần Vực trừ Huy Quang Giới ra, Nhân tộc cùng Thánh tộc sẽ không có tranh đấu, nhưng mà Lâm Minh vẫn có ý định coi chừng một ít, Hỗn Nguyên thiên cung phòng ngự còn mạnh hơn linh hạm nhiều.
Về phần Hỗn Nguyên thiên cung có cao điệu hay không Lâm Minh cũng hoàn toàn không cần để ý, hiện tại hắn có ước định trăm năm với Tạo Hóa thánh tử rồi, cũng không sợ cao điệu.