– Phù Diêu đại nhân là đại năng năm đó cùng tổ tiên của Vân Vũ Tử chiến đấu, sau khi ta bị bắt căn bản không có khả năng phản kháng, hắn muốn ta điều tra Vân Vũ Tôi Thể dịch ở địa phương nào, để cho ta trộm ra một ít, để cho hắn khôi phục thể lực…
Nam Cung Khiếu không dám giấu diếm, nói hết tất cả ra.
– Điều tra Vân Vũ Tôi Thể dịch chỉ sợ là ngụy trang, mục đích thực sự của hắn là Hỗn Độn linh dịch!
Kết hợp tin tức nghe được ở đại điện, Nhiếp Vân hiểu được.
Phù Diêu đại nhân này cùng Vân Vũ Tử chiến đấu khẳng định bị thương rất nặng, mặc dù hắn là nửa bước Tu La Đế, như trước không có triệt để khôi phục, Hỗn Độn linh dịch là bảo vật trong Hỗn Độn chắt lọc ra, chỉ sợ đối với hắn cũng có trợ giúp, lúc này mới khiến hắn quan tâm, không tiếc an bài quân cờ Nam Cung Khiếu này.
– Chỉ là… Thân thể của hắn bị khóa sắt khóa lại, mặc dù đạt được Hỗn Độn linh dịch cũng mang không đi a!
Trước kia chứng kiến Phù Diêu đại nhân, hắn bị khóa ở chỗ sâu trong sơn động, mặc dù không biết khóa sắt kia là vật gì đúc thành, nhưng có thể làm cho loại đại năng kia không cách nào đào tẩu, liền biết không phải vật đơn giản.
Hỗn Độn linh dịch rèn luyện thân thể, thân hình bị khóa, lấy được lại có làm được gì? Thân thể khôi phục là hắn có thể giãy giụa xiềng xích sao?
Cẩn thận hỏi thoáng một phát, Nhiếp Vân phát hiện đối phương biết đến cũng không nhiều, lúc này mới thôi.
Nam Cung Khiếu ở trong mắt Phù Diêu Tu La, chỉ là quân cờ, tự nhiên không có khả năng nói với hắn quá nhiều.
– Giao hết bảo bối những năm này ngươi vơ vét ra đây!
Hỏi nửa ngày biết không có tin tức hữu dụng gì, Nhiếp Vân đưa ánh mắt vào phía trên bảo vật của hắn.
Hắn thân là Vân Vũ Tông đại đệ tử, lại ngang ngược càn rỡ nhiều năm, bảo vật trên người khẳng định không ít.
– Tất cả bảo bối của ta cơ hồ đều gia tăng tu vi, chỉ còn lại có bấy nhiêu…
Nam Cung Khiếu không dám giấu diếm, lấy ra tất cả bảo vật trên người.
Hai mắt Nhiếp Vân tỏa ánh sáng tìm một vòng, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Nhìn xem đồ vật không ít, nhưng đối với hắn hữu dụng lại không nhiều.
Hắn tích lũy quá hùng hậu rồi, bảo vật bình thường căn bản không có hiệu quả.
– Được rồi, Đặng Tiêu sư tỷ, đoạn đường này ngươi trợ giúp ta nhiều như vậy, ta liền cho ngươi chút chỗ tốt!
Tiện tay trảo một cái, Nhiếp Vân ở trong một đống bảo vật tìm được mấy trăm dược liệu, nhẹ nhàng bắn ra một đạo hỏa diễm thiêu đốt, mấy tức liền dung hợp dược tính chung một chỗ, ngưng tụ thành đan dược, bắn tới Đặng Tiêu.
– Đan hỏa… Kim Diễm đan hỏa? Thiên phú Đan hỏa hình thái thứ ba?
Chứng kiến đan hỏa, Đặng Tiêu liền sắp bị dọa ngất rồi, nàng cũng có được thiên phú đan hỏa, bất quá cho tới bây giờ chỉ là loại hình thái thứ nhất mà thôi, cách loại hình thái thứ ba còn rất kém xa.
Há miệng nuốt vào dược hoàn bay tới, lực lượng của Đặng Tiêu liên tiếp kéo lên, rất nhanh đột phá Thiên Tiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, đạt tới trung kỳ, cuối cùng ngừng lại ở trung kỳ đỉnh phong.
– Đa tạ Diệp Thần sư đệ!
Cảm nhận được lực lượng trực tiếp nhảy lên một tiểu cấp bậc, Đặng Tiêu hưng phấn đến sắc mặt đỏ lên.
– Không cần khách khí!
Nhiếp Vân gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Khiếu.
– Ngươi dấu muội muội của Đặng Tiêu sư tỷ ở đâu?
Trước kia ở Đan Dược Điện nghe lén nói chuyện, biết rõ muội muội của Đặng Tiêu bị Nam Cung Khiếu bắt, lúc này mới bị áp chế.
– Tại Hà Võ điện!
– Hà Võ điện?
Sắc mặt Đặng Tiêu lập tức thay đổi.
– Làm sao vậy?
Chứng kiến bộ dáng của nàng, Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.
– Hà Võ điện là nơi Vân Vũ Tông giam giữ phạm nhân, là một không gian có trận pháp đặc biệt, vô cùng nguy hiểm, một khi tiến vào rất khó đi ra, không nghĩ tới hắn rõ ràng phát rồ như vậy…
Đặng Tiêu cắn chặt răng.