Bên trong Thái Hư Long Cấm, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn cảm nhận được khí huyết toàn thân đang liên tục bị hoá giải, linh lực dồi dào cũng theo đó bị đẩy ngược lại về vùng đan hải do gặp luồng sức mạnh khủng khiếp từ Thái Hư Long Cấm.
Lúc này hắn đương nhiên đoán ra được người ra tay với mình là ai, nghĩ tới cái tên hắn ta, nghĩ tới khuôn mặt gian ác độc tàn đó mà sát khí lạnh băng của Diệp Thành lại trỗi lên.
Phía này, sắc mặt Cơ Tuyết Băng lạnh hẳn lại, Diệp Thành có thể đoán ra thì Cơ Tuyết Băng cũng có thể đoán ra, kẻ ra tay đánh lén ngoài kí chủ Doãn Chí Bình ra thì còn có thể là ai.
Lúc này cả hai người đều rất khó coi, bọn họ đang đánh nhau nảy lửa nhưng lại không hề phát hiện ra kẻ âm thầm ra tay đánh lén là Doãn Chí Bình.
Hiện giờ cả hai bên đánh nhau sứt đầu mẻ trán nhưng lại bị Doãn Chí Bình bao vây.
Chẹp, chẹp, chẹp…!
Tiếng tặc lưỡi vang lên, Doãn Chí Bình bước ra khỏi không gian hư vô, toàn thân có long khí bao quanh, hắn cười vô cùng tôi độc, hai hàm răng trắng bóc hiện ra càng khiến hắn trông nham hiểm hơn.
“Doãn Chí Bình”, tất cả những người quan sát trận đấu đều nhìn ra Doãn Chí Bình.
“Hắn ẩn mình trong không gian hư vô sao?”
“Bị Thái Hư Long Cấm trói buộc, Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng khả năng sẽ chết ở đây rồi”, có người tặc lưỡi lên tiếng.
“Đường đường là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, đứng đầu trên bảng xếp hạng Phong Vân mà cũng thích chơi trò đánh lén sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Cơ Tuyết Băng ngẩng đầu nhìn Doãn Chí Bình, vẻ mặt lạnh băng, cô khác với Diệp Thành ở chỗ lúc này trong ánh mắt cô mang theo sát khí không hề che đậy.