“Mơ đẹp nhé, vợ của anh.”
Nói rồi anh mới khẽ quay người rời đi.
Khi Cố Thành Trung nghênh ngang đi ra khỏi phòng Từ Trúc Linh, người nhà họ Quý đều chết lặng giương mắt nhìn.
Quý Mặc Nhiên vừa đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Cố Thành Trung cũng đi ra.
Ông ta hoảng sợ đến nỗi nói không nên lời, chỉ ngây ngốc chỉ vào mũi của anh.
“Chào cậu.”
“Cậu? Ai là cậu của cậu? Tôi khong có quan hệ gì với cậu cải”
Quý Mặc Nhiên lập tức nhảy dựng lên.
“Trúc Linh là người phụ nữ của cháu, cậu là cậu của cô ấy nên đương nhiên cũng là cậu của cháu. Cậu không cần giữ cháu lại ăn sáng đâu, cháu phải vội quay về tập đoàn nên đi trước đây.”
“Đùa… Đùa giỡn cái gì vậy?”
Quý Mặc Nhiên làm dáng vẻ như chưa từng nhìn thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.
Khi ông ta còn đang suy nghĩ, Cố Thành Trung đã đi xuống dưới tầng.
Hứa Trúc Linh ngủ đến mười giờ mới dậy, tối hôm qua cô thật sự vô cùng mệt mỏi.
.. Cô mở mắt ra không nhìn thấy Cố Thành Trung, rõ ràng kết quả giống như trong dự đoán nhưng cô vấn khó mà kìm nén sự mất mát.
Cô bĩu môi, nói: “Đồ không có lương tâm, ngủ xong rồi thì chạy. Đồ móng heo!”
Sau khi tắm rửa xong, cô mở cửa nhưng không ngờ có một đoàn người đứng bên ngoài cánh cửa và đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô nhìn họ với ánh mắt buồn bực: “Sao vậy?”
Quý Thiên Kim khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn vào đống xộc xệch trong phòng mà cô còn chưa kịp dọn đẹp.
“Tại sao Cố Thành Trung lại ở đây?
Hai người làm gì?”