“Anh ơi, nếu không thì chúng ta đi nhận ba đi nha?” Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ thật ra cũng rất thông minh, cũng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, con bé nhìn thấy thái độ của anh trai đã thay đổi rồi.
Cho nên con bé nắm lấy cơ hội giật dây anh trai đi nhận ba.
Đường Minh Hạo giật mình, hai mắt lóe lên, biểu cảm có nhiều hơn mấy phần suy tư: “Em chờ một chút nữa đi, chờ anh sắp xếp xong đã.”
“Hay quá hay quá!” Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không thể nhịn được mà hoan hô, anh trai nói là sắp xếp đó chính là đồng ý rồi, cuối cùng anh cũng đã đồng ý dẫn con bé đi gặp ba, thật là vui quá đi.
“Cục cưng Vũ Kỳ à, có cái gì mà hay vậy?” Lúc nãy hai người bạn nhỏ nói chuyện rất nhỏ, mấy người lớn đều không nghe được, giờ phút này Đường Vũ Kỳ vừa mới hét lên một tiếng, Phạm My trực tiếp đi tới.
“Đây là bí mật của con với anh trai, không thể nói cho bà biết được đâu.” Đường Vũ Kỳ nở một nụ cười sáng lạn với Phạm My.
“Con bé lém lỉnh này.” Phạm My nhìn thấy gương mặt cười tươi rói của Đường Vũ Kỳ, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Mấy người lớn khác ở trong phòng khách cũng không khỏi nở nụ cười.
Từ sau khi hai đứa bé trở về nhà họ Đường, ngày nào nhà họ Đường cũng luôn vui vẻ không ngừng.
Phạm My hoàn toàn ở nhà, kiên quyết không đến quân đội với Đường Vân Thành, Đường Vân Thành cũng thường xuyên trở lại. Đường Lăng thì lại càng không cần phải nói, Đường Lăng vừa có thời gian thì liền vội vàng trở về nhà.
Nhiều năm như vậy rồi, cho đến bây giờ nhà họ Đường cũng chưa từng vui vẻ như vậy.
Lúc này lại cộng thêm một ông cụ Tô nữa, ban đầu ông cụ Tô buồn bã muốn chết ở nhà họ Tô, nhưng sau khi đến nhà họ Đường thì nụ cười vẫn luôn nở trên môi.
“Trước kia tôi vẫn cho rằng sự nghiệp quan trọng nhất, cho nên bình thường bọn nó rất ít khi trở về, tôi cũng cảm thấy bình thường thôi, nhưng mà hiện tại ngày nào mà bọn nó không trở về thì tôi liền cảm thấy rất khó chịu.” Ông cụ Đường nhịn không được mà phát ra một câu cảm thán.
Điều mà người có tuổi ước mơ nhất đó chính là niềm vui gia đình.
“Đúng vậy đó, không có cái gì quan trọng hơn là một gia đình hòa thuận hạnh phúc.” Ông cụ Tô cũng tiếp theo một câu, nghĩ đến tình huống của nhà họ Tô, ông không khỏi thất vọng.