Thạch Văn Bỉnh cũng hơi sợ hãi: “Ba, vậy chúng ta bây giờ phải làm sao? Chạy sao?”
Thạch Khoan lắc đầu: “Bây giờ chạy, tương đương không đánh tự khai. Hơn nữa chúng ta không có được thứ mình muốn, con muốn nửa đời sau sống cảnh nghèo khó sao?”
Thạch Văn Bỉnh lắc đầu.
Anh ta tiêu xài quen rồi, anh ta không muốn tiếp tục sống ngày tháng khổ sở.
Thạch Khoan nói: “Xem ra, chúng ta không thể không làm ra một chút chuyện cực đoan rồi. Văn Bỉnh, con dạo gần đây chỉ phụ trách để ý Trịnh Bác Dương, đừng ra tay, tất cả nghe mệnh lệnh của ba mà làm việc.”
Hoặc không ra tay, vừa động thủ thì buộc phải giải quyết được đối phương, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bọn họ chỉ có một cơ hội.
Lần này không cho phép thất bại.
Trong bệnh viện giờ phút này, Giang Nghĩa ngồi ở trên băng ghế dài, điện thoại rung lên.
Lấy ra xem, là một tin nhắn do Tạ Minh Trí gửi: Người đã cứu được.
Giang Nghĩa cất điện thoại đi, cười hờ hững, vẫn may luôn cho người của Tạ Minh Trí để ý Thạch Khoan, nếu không hôm nay mạng của Trịnh Bác Dương chắc chắn sẽ mất ở Phòng Y Dược rồi.
Ngồi một lát, Giang Nghĩa nhìn thấy một bóng người gầy gò vội vàng chạy tới.
Không phải người khác, là Trịnh Bác Dương.
Giang Nghĩa đứng dậy đi tới, hai người gặp mặt.
Anh khẽ mỉm cười nói: “Bác Dương, xin lỗi, bệnh của mẹ cậu quả thật là quá nghiêm trọng rồi, còn kéo dài nữa có thể sẽ dẫn tới hậu quả rất xấu, cho nên tôi không có trưng cầu sự đồng ý của cậu, tự mình làm chỉ làm phẫu thuật cho mẹ cậu, tôi xin lỗi cậu.”
“Có điều cậu yên tâm, kết quả phẫu thuật vẫn đáng để vui mừng, bệnh của mẹ cậu đã được loại bỏ, chỉ là sức khỏe vẫn có hơi suy nhược, đưa về nhà cố gắng điều dưỡng là được.”