– Thái sư tổ nghe nói Lâm sư đệ sắp đột phá Thần Biến trung kỳ, đặc biệt mời Lâm sư đệ đi Tang Phật Tháp cảm ngộ đế ý, tiếp nhận phật ý tẩy lễ.
– Đế ý… Phật ý…
Lâm Minh trước đó chưa từng nghe qua những cái tên này, hắn gật gật đầu, nói ra:
– Thỉnh sư huynh dẫn đường.
Phổ Đà sơn có quá nhiều kiến trúc cổ xưa, những di tích cổ này đã không biết bao nhiêu năm, thậm chí cả tỷ năm lịch sử, chúng là nơi lịch đại đệ tử Phổ Đà sơn không ngừng gia trì trận pháp, sửa chữa kết cấu, bảo tồn xuống, hôm nay nhìn không ra chút tàn phá nào, ngược lại còn mang theo khí chất tang thương của tuế nguyệt, làm cho lòng người sinh cảm khái.
Lâm Minh đi theo võ tăng xuyên qua hành lang gấp khúc, đi vào một đình viện rộng rãi, đình viện này lát gạch, mỗi viên ạch đều trải qua phong sương mưa bão, giống như ghi lại lịch sử của Phổ Đà Sơn.
– Chính là trong chỗ này.
Võ tăng cầm một phật châu lên, niệm một câu phật hiệu, khom người lui về phía sau.
Trước mặt Lâm Minh là tháp lâm màu xám.
Những tháp này có bảy tám chín tầng không đều, mỗi một tòa tháp đều có hơn cao mười trượng, nhìn qua không có cảm giác vàng son lộng lẫy gì cả, ngược lại cho người ta cảm giác trang nghiêm túc mục.
Lúc này một lão tăng già nua đang ở đây, thân thể giống như dung hợp với thiên địa, nếu như Lâm Minh không phải con mắt nhìn, chỉ dùng cảm giác đi dò xét thì không tra ra sư tồn tại của lão tăng này, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng tra không được, loại cảm giác này thập phần quái dị.
Lão tăng lông mi trắng tự nhiên là Phổ Đà sơn Đại Tự Tại Phật, nay cả Thần Mộng nhìn thấy cũng phải gọi đại sư.
– Vãn bối Lâm Minh, bái kiến Đại Tự Tại Phật tiền bối.
Lâm Minh cung kính thi lễ.
Đại Tự Tại Phật nhìn Lâm Minh, chậm rãi gật đầu, chỉ nói một câu đơn giản.
– Từ hôm nay trở đi, thời gian bảy bảy bốn mươi chín ngày ngươi sống ở đây.
Đại Tự Tại Phật âm thanh già nua, ngữ điệu thập phần chậm chạp, làm cho người nghe cảm giác hắn tuổi tác đã cao, nói năng bất tiện.
– Nơi này là…
Lâm Minh nhớ rõ lúc võ tăng đưa tới đây gọi là Tang Phật Tháp.
– Đây là nơi mộ táng lịch đại chủ trì Phổ Đà sơn, đều là thiền sư cảnh giới Thiên tôn, ba mươi sáu ức năm, cao tăng trong Phổ Đà sơn viên tịch sẽ hỏa táng, tro cốt ngưng kết thành xá lợi đặt trong tháp, ngay cả bổn mạng pháp bảo cũng đặt cùng, sắp đặt trong tháp lâm, cho nên nơi này gọi là Tang Phật Tháp, cũng gọi là tháp chôn cất phật.
Đại Tự Tại Phật nói đến đây Lâm Minh nghe hiểu rồi.
Dĩ nhiên là nơi mộ táng cao tâng Phổ Đà sơn!
Phổ Đà sơn có ba mươi sáu ức năm lịch sử, trong đó xuất hiện quá nhiều nhân kiệt, quả thực khó có thể hình dung!
Chỉ có thiên sư thành tựu cao mới có tư cách sau khi chết an táng trong Tang Phật Tháp này, nhiều nhân vật kiệt xuất là không sai, cho dù bọn họ chết nhiều năm thì phật ý, pháp tắc cũng tồn tại không phai mờ.
Chẳng biết lúc nào Đại Tự Tại Phật đã lướt đi.
Lưu lại một mình Lâm Minh, lẳng lặng cảm thụ ý chí trong tháp lâm.
Hắn hít sâu mấy lần, điều chỉnh tốt tâm tính, bái Tang Phật Tháp mấy lần, trong nội tâm tràn ngập thành ý.
Võ giả bất kính thiên, bất kính đấy nhưng không thể không kính tiền bối.
Những phật tháp này tổng cộng có bảy mươi hai toà!
Đây là số lượng cố định, sau khi cao tăng viên tịch vượt qua số lượng sẽ xuất hiện hai cao tăng đồng thời an táng chung một phật tháp.
Xem bố trí của Phật tháp thì Thiên Diễn đại lục Nam Cương bảy mươi hai Vu thần tháp có một chỗ tương tự, đương nhiên Tang Phật Tháp bố trí còn gấp vạn lần Vu thần tháp.
Chuyện này cũng nói rõ Nam Cương Vu thần xác thực xuất xứ từ phật môn, hơn nữa thuộc về tông môn cấp dưới của Phổ Đà sơn, cùng một mạch với Phổ Đà sơn.
Phật tháp có chiều cao thấp, từ bảy tới chín tầng không đều, độ cao của phật tháp cũng biểu hiện rõ tu vị của cao tăng.
Lâm Minh tinh tường, di cốt các cao tăng đặt trong Tang Phật Tháp tuyệt đối là chỗ thần thánh nhất của Phổ Đà sơn, nhiều cao tăng như vậy yên giấc ở đây, bình thường chắc chắn sẽ không có người tới quấy rầy.
Nếu không phải đại kiếp nạn hàng, tình huống đặc thù Đại Tự Tại Phật sợ rằng không cho mình tu luyện ở đây, cảm thụ rất nhiều phật ý của tiền bối Phổ Đà sơn.
Điều chỉnh tốt trạng thái tâm tình của mình, Lâm Minh lòng mang kính ngưỡng đi tới tháp lâm.
Một bước dừng lại, tốc độ của Lâm Minh rất chậm.
Sau chín bước Lâm Minh sẽ dừng lại thời gian dài, tĩnh hạ tâm lai cảm ngộ tất cả của nơi đây.
Một trăm trượng.
Tám mươi trượng.
Năm mươi trượng.
Lâm Minh cách tháp lâm càng ngày càng gần, khi khoảng cách rút ngắn, Lâm Minh có thể cảm nhận được phật ý càng mạnh.
Mi tâm của Lâm Minh hơi đau đớn, giống như huyết mạch toàn thân tụ tập ở mi tâm.
Hồng Mông chiến linh!
Lâm Minh tâm niệm khẽ động, chỉ nghe “Hô –” một tiếng vang nhỏ, Hồng Mông chiến linh gào thét xông ra. Ơ trước mặt Lâm Minh ngưng tụ thành tiểu thương màu vàng, trên thân thương mang theo một màu sắc màu xanh, cánh cửa bích hồn này Lâm Minh dừng lại thật lâu, không ngừng tích lũy vẫn không đột phá.
Hiện tại chiến linh của hắn đã sớm đạt tới hoàng kim viên mãn, đụng chạm đến cánh cửa bích hồn chiến linh.
Hoàng kim chiến linh đến bích hồn chiến linh có chênh lệch thật lớn, hiện nay được phật ý tẩy lễ, chiến linh của Lâm Minh gào thét lên, chiến linh màu xanh càng ngày càng đậm.
Phật ý này đang tẩy lễ chiến linh.
Lâm Minh không có ngoài ý muốn, nhiều mộ táng đại năng đặt ở nơi đây như vậy, cả Thần Vực cũng chỉ có Phổ Đà sơn có được, ý chí nơi này chỉ sợ mạnh nhấ Thần Vực.