“Lại nữa rồi”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lập tức rút thanh Bá Long Đao đang cắm nghiêng trên mặt đất.
Thế rồi đúng lúc hắn chuẩn bị đại chiến một hiệp mới với Cơ Tuyết Băng thì phần trán của hắn cau lại vì hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng quen thuộc đang nhanh chóng ngưng tụ.
“Dừng”, Diệp Thành lập tức ho lên sau đó ngẩng đầu, một đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hư không cao vời vợi.
Dừng!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng cũng dừng lại.
Thế nhưng Cơ Tuyết Băng dừng tiến công không phải vì lời nói của Diệp Thành mà vì cô cảm nhận được luồng sức mạnh đáng sợ.
Lúc này cô cũng giống như Diệp Thành, ngẩng đầu nhìn vào hư không như thể có thể thông qua một loại thần thông nào đó và nhìn thấy được luồng sức mạnh mạnh mẽ đang ngưng tụ.
Không lâu sau đó, những người chạy tới xem trận chiến cũng đuổi theo tới nơi, thấy hai người không đại chiến nữa thì đều ngẩng đầu nhìn vào hư không và bất giác thẫn thờ.
“Mọi người đang nhìn gì vậy?”, những người chạy tới đây thắc mắc.
Ập vào mắt bọn họ chính là chín vòng xoáy khổng lồ, lúc này những vòng xoáy này đang di chuyển, trong lúc này còn có cả lôi điện xoẹt qua, có tiếng trồng gầm thét vang vọng, uy lực chấn động cả đất trời.
“Đó là gì?”, có người xem trận chiến tái mặt như thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ trong vòng xoáy kia.
“Tránh đi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành rít lên, hắn vừa dứt lời đã bước ra một bước.
Không cần hắn nói thì Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển theo, nhanh chóng lùi về phía sau.