Rồi ba ngày sau, trên không trung bên ngoài động phủ của Hàn Lập lại có vô số đám yêu khí ngưng tụ, lần này đám yêu vật không ẩn thân nữa, mà lại táo bạo biến thành một cơn yêu phong, dưới đất cũng xuất hiện hàng nghìn con mãnh thú quái trùng các loại, khí thế hừng hực tụ tập lại, trắng trợn xông lên tấn công động phủ của Hàn Lập.
Còn trên không trung thì hiện hình mấy yêu vật, cũng đều có những hình dạng kì quái. Một con là Tam thủ thanh hoa cự mãng, ba cái đầu một to hai nhỏ, dữ tợn khác thường; một con là dã trư cực lớn thân hình khoảng sáu, bảy trượng, một hàm răng nanh cực lớn phát ra ngân quang, giống như là được làm bằng bạc thuần khiết. Cuối cùng là hai con yêu vật, lại có vẻ giống như hai con yêu vật đầu đàn trong trận đại chiến bầy thú mà Hàn Lập ngày trước đã tưng thấy. Một là con cự vượn lông vàng cao mấy trượng toàn thân phát quang, một tay cầm cây cự xoa đen sì. Còn con kia lại là một con quái thú đầu trâu thân sư tử, nhưng cơ thể chỉ cao có vài thước, toàn thân xanh biếc như là được khắc bằng ngọc phỉ thúy.
Hàn Lập nếu như gặp lại một lần nữa thì tất nhiên có thể nhìn ra đám yêu vật này đều là những con yêu thú cấp sáu cấp bảy mà hắn đã từng thấy ở trong dãy núi gần đó.
Còn những con yêu thú này, đặc biệt là con quái vật đầu trâu này có thực lực lớn nhất đã đạt tới cảnh giới yêu thú cấp bảy, chỉ thiếu một bước nữa thì có thể được liệt vào hàng Hóa Hình Yêu Thú. Hàn Lập cũng không hiểu những con yêu thú này tại sao lại tụ họp rồi tấn công động phủ của hắn.
Mặc dù Hàn Lập đang trong thời gian bế quan, đối với mọi việc bên ngoài đều không nghe không hỏi, nhưng cấm chế mà hắn dùng cảnh giới Hóa Thần bố trí lẽ nào lại có thể bị những con yêu thú bậc trung chỉ dựa vào thần thôgn do bản năng tu luyện ra mà phá vỡ được sao.
Bầy thú và độc trùng dưới sự thúc giục của mấy con yêu vật trên không trung, xống tới với khí thế hừng hực, phá vỡ Huyễn trận tầng ngoài cùng, lập tức khuấy động Phòng Ngự Cô trận mà Hàn Lập đã bố trí.
Chúgn chỉ nhìn thấy đối diện bỗng nhiên thanh sắc hà quang cùng nhau bắn ra, lập tức cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời, hàng trăm tảng nham thạch lớn gào thét trong gió mà tới, sau những tiếng ùng oàng động cả núi thì lập tức một bộ phận bầy mãnh thú đã bị giã thành thịt vụn.
Bầy thú ngay tức khắc trở nên đại loạn, có một số con đổi ý tháo chạy.
Nhưng khi bốn con yêu thú cầm đầu ở trên không trung nhìn thấy cảnh này bỗng nhiên há to mồm, phát ra những tiếgn gào rít lớn, thì bầy thú phía dưới xương cốt như mềm ra. Ba con thú còn lại cũng nhe nanh trợn mắt lên, phát ra những âm thanh uy hiếp khủng khiếp. Bất đắc dĩ, bầy thú quay đầu lại, chỉ có thể cố gắng xông vào thanh sắc hà quang trước mặt một lần nữa.
Kết quả lại một lần nữa sau một trận cuồng phong, bên trong không bay ra những tảng đá lớn nữa, mà có thêm vô số những phong đao nhọn hoắt bắn ra dày đặc, hoàn toàn không có cách nào có thể tránh được.
Ngay tức thì, hàng nghìn con yêu thú sau một trận quỷ khóc sói tru thì lần lượt đầu lâu rớt xuống, cả người bị chặt thành bảy, tám đoạn. Cuồng phong không ngừng lại, những con yêu thú có thể sống được đã chỉ còn chưa tới vài trăm. Còn những con dã thú này cho dù linh trí chưa được khai phá, nhưng cũng bị dọa cho hồn bay phách tán, thậm chí không thể đứng vững tại chỗ, rồi cũng không khống chế được mình mà quay người tháo chạy. Mấy con yêu vật trên không trung nhìn thấy đều không khỏi quay sang nhìn nhau.
Bỗng nhiên con yêu vật đầu trên há to mồm, rồi phát ra một giọng nữ dễ nghe khác thường, rõ ràng dị thường, nhưng lại hoàn toàn không phải là bất kì loại ngôn ngữ nào của hai tộc Nhân Yêu đã từng được biết. Ba con yêu vật còn lại cũng dùng giọng nói đó nói chuyện với nhau.
Một lúc sau, chúng cơ hồ như đã thương lượng xong, lập tức bốn con yêu thú bất chấp đám thú đồng loại đang chạy trốn, mỗi con đều làm nổi dậy một trận yêu phong cuồn cuộn mà hạ xuống, nhưng giữa đường đột nhiên lại hợp thành một thể, hóa thành một cơn lốc lớn xông thẳng tới động phủ của Hàn Lập với khí thế hừng hực. Những con yêu vật này định cậy mạnh để phá vỡ pháp trận mà Hàn Lập đã bố trí.
Nếu như thực lực của những con yêu thú này đều từ cấp tám trở lên, thì còn có chút khả năng, nhưng chỉ là những yêu thú cấp sáu, cấp bảy, làm sao có thể làm lay động cấm chế do một tu sĩ Hóa Thần như Hàn Lập bố trí được.
Lúc này phía trước động phủ, một ánh sáng mờ đột nhiên biến đổi, tự mình huyễn hóa thành dạng ngũ sắc, không một chút khiêm nhường cuồn cuộn nghênh đón. kết quả là cơn lốc màu đen và ánh sáng ngũ sắc chạm vào nhau, trong khi ánh sáng vừa chớp động, đã lập tức bị quấn lấy bóp gãy.
Ngay tức khắc cơn lốc màud đen bị nứt ra thành bốn phần, bốn con yêu vật tới tấp tháo chạy, lại tụ tập ở trên không trung rồi nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt đều lộ vẻ kinh hãi.
Tuy chúng vẫn chưa đối đầu trực tiếp với ánh ngũ sắc, nhưng cái khí tức đáng sợ bên trong đó làm mấy con yêu vật đều kinh hãi run sợ. Lúc này, sau khi chúng hạ giọng bàn bạc với nhau mấy câu, thì lại hóa thành những cơn yêu phong rồi lần lượt rút lui.
Từ sau lần đó, động phủ của Hàn Lập không còn bất kì một con yêu vật nào tới gần, thậm chí nôi trong một trăm dặm xung quanh động phủ thì ngay cả con chim bay trên trời hay thú chạy dưới đất cũng không nhìn thấy một con. Từ đầu đến cuối, cửa lớn động phủ của Hàn Lập đều đóng, hoàn toàn không mở ra một chút nào. Thời gian trôi nhanh như bay, thoắt một cái đã hơn ba mươi năm rồi.
Đột nhiên một tiếng gầm dài từ trong cửa lớn mật thất ra, tiếp theo là những tiếng rầm rầm ầm ù vang lên, cửa lớn mật thất đột nhiên nổ tung ra.
Từ ngoài cửa nhìn vào, ở giữa không trung trong mật thất có một luồng kim sắc quang chói mắt hiện ra, Hàn Lập đang ngồi ở trong đó, phía sau lại xuất hiện một hư ảnh kim sắc ba đầu sáu tay.
Hư ảnh này cũng ở bên trong hào quang kim sắc, dung mạo mờ ảo không rõ, nhưng so với lúc trước thì nổi bật chân thật hơn rất nhiều, và cũng ngồi khoanh chân như Hàn Lập, đồng thời sáu cánh tay đều bắt một loại pháp quyết.
Bỗng nhiên Hàn Lập và kim sắc hư ảnh đồng thời thân hình chợt nhoáng lên, rồi một gợn sóng ngân sắc thoắt cái từ trong quầng sáng nhộn nhạo trôi ra, lướt nhanh lên trên vách tường mật thất, lập tức ánh sáng ngũ sắc chớp lóe, mật thất phát ra một tiếng nổ cực lớn, rồi không ngừng lay động.
Hàn Lập bên trong kim quang sắc mặt hiện lên vẻ đau đớn, những giọt mồ hôi chảy đầy trên trán, quầng sáng kim sắc cực đại lại rung lên không ngừng, ngay cả hư ảnh pháp tướng ngân sắc ở đằng sau lưng cũng lay động mơ hồ bất định.
“Rắc rắc” một tiếng nhỏ vang lên, quầng sáng ngân sắc lại giống như một chiếc gương, từ bên trong nứt ra một khe hỡ nhỏ và dài. chịu phải ảnh hưởng đó, pháp tướng ngân sắc ba đầu sáu tay cũng trong phút chốc mà nứt vụn ra, tiêu tán vào trong không khí, không còn nhìn thấy.
Hàn Lập lại thở dài một hơi, sự đau đớn trên khuôn mặt đã tan biến, cả gian mật thất như hồi phục lại vẻ yên tĩnh. Không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi. Hàn Lập cuối cũng cũng đã mở to hai mắt ra, nhưng trên khóa miệng lại nở một nụ cười gượng gạo.