Khi anh ta tới đây, bác sĩ đang cấp cứu ở trong phòng cấp cứu, theo lý mà nói, lúc này vẫn nên ở trong phòng cấp cứu mới đúng, sao bây giờ lại gọi cho anh ta?
Chỉ có một lý do.
Cũng chỉ có thể có một lý do.
Đó chính là — mẹ của Trịnh Bác Dương không cứu được, đã qua đời rồi.
Nước mắt của Trịnh Bác Dương rơi lã chã, anh ta run rẩy nghe máy, hỏi: “Alo, bác sĩ, mẹ tôi có phải đã…”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở phào pha lẫn tiếng cười của bác sĩ: “Bác Dương à, tin tốt, bệnh của mẹ cậu đã chữa khỏi rồi, bây giờ về cơ bản đã khỏi. Cậu chạy đi đâu rồi? Mau chóng quay về!”
“Hả?”
Trịnh Bác Dương không dám tin vào tai của mình, chuyện này sao có thể?
Mẹ anh ta đã bệnh nặng thành ra như vậy, anh ta rõ ràng bị Thạch Khoan xoay vòng vòng, sao đột nhiên thay đổi càn khôn, đưa tới hy vọng?
Kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.
“Bác sĩ, ông không phải là đang nói đùa với tôi chứ?”
Bác sĩ không vui mà nói: “Ai nói đùa với cậu? Tôi là người như vậy sao? Vốn mẹ cậu sắp chết rồi, nhưng thần ý của y quán Nhân Trị tới, thoáng cái thì cứu sống mẹ cậu rồi.”
Y quán Nhân Trị?
Trịnh Bác Dương biết, đó là tồn tại nổi tiếng ngang với Phòng Y Dược danh tiếng.
Anh ta rất tò mò: “Là ông cụ Tân ra tay cứu giúp, hay là nữ Hoa Đà Tân Uẩn ra tay giúp?”
“Đều không phải.”
“Vậy còn có ai?”
Bác sĩ cười ha hả, nói ra một cái tên khiến Trịnh Bác Dương vừa kinh ngạc vừa xấu hổ vừa thẹn.
“Là Giang Nghĩa Giang thần y của y quán Nhân Trị!”
Giang Nghĩa? Vậy mà là Giang Nghĩa ư?