Tròn mười hai bộ xương Thiên Sứ.
Đây là mười hai vị Chiến Thiên Sứ dũng mãnh thiện chiến nhất trong lịch sử Thiên Đường Thần Thánh.
Cố Thanh Sơn lại bước lên cầu treo lần nữa, đi đến sát mép cầu.
Đối diện hắn, quái vật vô hình tụ hợp lại dày đặc khắp cầu, tạo thành một khuôn mặt khổng lồ có thể thấy được mờ mờ.
Nó quan sát Cố Thanh Sơn, trầm giọng: “Ta cần thân thể kia. Kẻ mang sức mạnh của Địa kia, ngươi không thể làm hỏng kế hoạch của ta!”
Trong khi nói chuyện, toàn bộ thế giới bắt đầu run rẩy.
Tất cả chúng sinh nằm rạp trên mặt đất, mất hết sức mạnh.
Thiên Phụ cũng ngã từ không trung xuống đất, phóng hết lực lượng thánh khiết ra mới tạm đứng vững được.
Cố Thanh Sơn không nói gì.
Hắn thu Triều Âm, nắm Địa kiếm trong tay, nhẹ nhàng múa.
Điệu múa kiếm!
Tiếng nói của hắn truyền đến từ bên trong tiếng trống trận: “Đây là trận chiến trong quá khứ của thế giới Phủ Bụi, ngươi ta mỗi người một phương.”
Mười hai luồng ánh sáng lấp lánh vẽ ngang bầu trời, từ trên trời giáng xuống, rơi vào phía sau Cố Thanh Sơn.
Nhóm Chiến Thiên Sứ hiện ra!
Tế vũ chính thức bắt đầu.
Từ nơi sâu thẳm, một loại cảm giác kỳ diệu đã thấm vào suy nghĩ của Cố Thanh Sơn.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra, đây là một cơ hội.
Sức mạnh trực tiếp nhất, nguyên thủy nhất và không bị ràng buộc nhất của tế vũ có thể giúp hắn hiểu được rất nhiều thứ.
Trống nổi lên.
Trong lòng Cố Thanh Sơn sinh ra lý giải đầu tiên.
Hoá ra Thần linh chính là người ngưng tụ và nắm giữ quy tắc.
Khi hội tụ một quy tắc nào đó vào một chỗ, làm cho nó trở nên đủ mạnh, là có thể điều khiển tất cả những thứ có liên quan đến quy tắc này.
Ví dụ như…
Quy tắc thứ nhất mà Quỷ Vương Hoàng Tuyền có được là chỉ huy người chết.
Địa Thần có quy tắc thứ nhất là ra lệnh cho tất cả vật thể trốn trong đất.
Hội tụ hai quy tắc này vào một chỗ, sẽ thu được một Thần kỹ thuộc về riêng Cố Thanh Sơn.
Điệu tế vũ Lời Gọi Từ Giấc Ngủ.
Hiện tại, mười hai Chiến Thiên Sứ đã đi tới phía sau hắn, chuẩn bị chiến đấu vì hắn.
Thế giới bày ra chân tướng sự thật của nó trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Lên!”
Cố Thanh Sơn vung kiếm chỉ một cái.
Mười hai Thiên Sứ xông lên, phóng ra sức mạnh mạnh mẽ nhất của mình, tranh đấu kịch liệt với lời nguyền vô hình trên cầu treo.
Bọn họ là những người mạnh nhất, trong lúc vẫy tay thì đã hủy diệt từng nhóm với rất nhiều quái vật vô hình.
Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua, lắc đầu khẽ nói: “Không đủ.”
Hắn bắt đầu múa kiếm.
Ánh sáng nhạt trên người Cố Thanh Sơn lan lên trên trường kiếm, vung ra một vầng hào quang hình cung vô cùng duyên dáng.
Sát khí trên trường kiếm bị dập tắt, ngược lại thể hiện ra một sự thương hại và nặng nề.
“Đến hết đây!”
Hắn thấp giọng nói.
Tất cả Thiên Sứ mai táng dưới đất của Thiên Đường Thần Thánh phá đất mà lên, bay ra ngoài nghĩa trang.
Những Thiên Sứ bằng xương này nhanh chóng xuyên qua bầu trời rồi đáp xuống cầu treo.
Bọn chúng dồn dập rút binh khí ra, chém giết quái vật vô hình.
Ầm ầm!
Thế giới không chịu nổi độ chấn động của loại chiến đấu này, phát ra tiếng rên rỉ kịch liệt.
Mười lăm phút sau…
Ngọn núi phương xa bắt đầu đổ sụp.
Mặt đất chìm dần.
Bầu trời sập xuống.
Thế giới lung lay như sắp đổ.
Cố Thanh Sơn cầm trường kiếm trong tay, khẽ bước chân, múa ra từng luồng ánh kiếm bay bổng.
Một lý giải mới bỗng nhiên sinh ra.
Đối với chúng sinh mà nói, “đại địa” chỉ đơn giản là mặt đất.
Đối với linh hồn mà nói, thân thể của chúng sinh chính là “địa”.
Địa cũng không phải chỉ là mặt đất thông thường, mà là hiện thân của thân thể, là sống nhờ, là cội nguồn.
Khái niệm về “địa” được mở rộng ra.
Cố Thanh Sơn mở mắt, nhìn về phía cầu treo.
Mười hai con quái vật vô hình giao chiến qua lại với mười hai vị Thiên Sứ, hư không bị bọn họ đánh cho vỡ ra từng mảng lớn.
Sức mạnh của lời nguyền đã phát huy đến mức cao nhất, các Thiên Sứ không thể nào chiếm được ưu thế, thậm chí thân thể của một số Thiên Sứ dần dần vỡ nát.
“”Địa” là thân thể, thân thể chính là quy tắc.” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Trường kiếm bồng bềnh bỗng vù một cái, nháy mắt đã vẽ ra một vệt linh quang ở trong hư không.
Điệu Tế vũ Hồi Sinh.
Thân thể của mười hai Thiên Sứ lập tức khôi phục lại hoàn chỉnh, khí thế trên người tăng vọt.
Hào quang thánh khiết phát ra, bọn họ tựa như đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao năm đó.
Các Thiên Sứ xông lên, không ngừng chém giết quái vật vô hình.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, tiếp tục rơi vào bên trong sự cảm ngộ về tế vũ.
Ầm…
Hai bên giao chiến càng kịch liệt, thế giới Thiên Đường Thần Thánh càng vỡ nát nhanh hơn.
Tất cả mọi sinh vật sống đều rơi vào dòng chảy hư không theo thế giới.
Chỉ có cầu treo và Giáo đường vẫn lơ lửng giữa trời, bất động như cũ.
Trên cầu treo, một tiếng quát nóng nảy bất an vang lên:
“Sức mạnh Địa, đừng nhảy múa nữa, chúng ta có thể nói chuyện!”