Làm như vậy, ít nhất mẹ còn có thể sống; một người chết đi, tốt hơn cả hai đều chết.
Trịnh Bác Dương đã khóc.
“Mẹ, con bất hiếu, không thể nuôi mẹ tới già.”
“Có điều mẹ yên tâm, con sẽ dùng cái chết để báo đáp ơn nuôi dưỡng của mẹ.”
“Mẹ, mẹ dùng lá lách của con, tiếp tục sống đi, sống thật vui vẻ, sống thật hạnh phúc.”
Trịnh Bác Dương nhìn sang Thạch Khoan, tuyệt vọng nói: “Tôi chọn ký thỏa thuận với ông.”
Anh ta cũng chỉ có thể chọn như vậy.
Trong kế hoạch của Thạch Khoan, các mục lựa chọn khác đều là dư thừa, Thạch Khoan quyết định Trịnh Bác Dương sẽ chọn như nào thì làm như thế.
Loại sinh viên không có gia thế như này, so với lão giang hồ lăn lộn mất chục năm ở trong xã hội như Thạch Khoan, căn bản không phải cùng một cấp bậc, khoảng cách quá lớn.
Từ đầu tới cuối, Trịnh Bác Dương đều bị Thạch Khoan quay vòng vòng.
“Buông cậu ta ra.”
Hai vệ sĩ lập tức buông tay.
Trịnh Bác Dương hít sâu vài hơi, từ từ đi tới trước bàn, đưa tay cầm cái bút nước đen.
Chỉ cần ký tên vào thỏa thuận, mạng của anh ta sẽ mất.
Trịnh Bác Dương cuối cùng nhìn Thạch Khoan, lần nữa xác nhận: “Thạch Khoan, ông đồng ý với tôi, phải dùng lá lách của tôi thay cho mẹ tôi, để mẹ tôi sống tiếp.”
Thạch Khoan gật đầu: “Yên tâm đi, Thạch Khoan tôi trước giờ nói lời giữ lời. Bệnh nhân của tôi không cần lá lách của cậu, cậu có thể yên tâm ký tên.”
Sự việc đã tới nước này, mặc kệ Thạch Khoan nói như nào, Trịnh Bác Dương đều phải đồng ý.