Tuyệt đối không thể! Anh ta kiên định với suy nghĩ của mình.
Thật ra bây giờ, hai người vẫn còn cách căn nhà trệt kia một đoạn ngắn, vì vậy anh ta muốn giải thích cho Cù Nghi Huy trước.
“Đội trưởng Cù, anh nói xem mục đích ra biển lần này của chúng ta là gì?” Anh ta hỏi một cách uyển chuyển.
Cù Nghi Huy hơi sửng sốt một chút, ông ta không hiểu ý của Khang Thoa lắm nhưng vẫn thành thật trả lời: “Mệnh lệnh mà chúng tôi nhận được khá đơn giản, chính là hỗ trợ Bắc Đình điều tra chuyện ở Tam giác Rồng và tham gia vào công tác cứu hộ.”
Khang Thoa biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Rốt cuộc là cứu hộ ai, anh có biết không?”
Cù Nghi Huy lắc đầu: “Nói thật thì chúng tôi chỉ vội vàng chạy tới, nhiệm vụ chủ yếu là giúp đỡ các cậu làm việc, còn những chi tiết nhỏ khác thì chúng tôi không biết nhiều, hình như cấp trên không muốn chúng tôi biết; nhưng mà tôi nghe thuyền trưởng Mạt Quyền nói, hình như người mà chúng ta cần cứu là thuyền trưởng Đông Phương Nhạc… Đại khái là như vậy, cậu cũng biết rõ chuyến ra biển lần này, chúng ta không phải là nhân vật chính.” Anh ta dừng lại một chút; “Nghề này của chúng tôi có một quy tắc, chính là cho dù biết hay không biết cũng không được hỏi.”
Cuối cùng thì Khang Thoa cũng biết, hóa ra đám người này chỉ là đi theo cho có khí thế chứ không giúp được gì cả, thảo nào trong suốt chuyến đi, lúc nào cũng đóng cửa không ra, tự chơi tự vui một mình, nếu không gặp phải trận bão có thể gây nguy hiểm trực tiếp tới tàu chở hàng e rằng họ sẽ không bước chân ra khỏi cửa.
“Tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Vậy… Hay là anh đứng ở ngoài canh chừng giúp tôi, tôi sẽ tự mình vào gặp người này, tốt xấu gì thì cũng có người tiếp ứng…” Anh ta tính toán rất chu đáo, cho dù là ban ngày cũng phải đề phòng bị trúng bẫy rập gì đó, lỡ đâu lúc đó, hai người cùng bị nhốt lại thì sẽ rất khó cứu.
Cù Nghi Huy gật đầu đồng ý, đây là lần đầu tiên hai người lên đảo, tùy tiện xông vào thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Cậu đi đi, nếu bên ngoài có động tĩnh gì thì tôi sẽ lập tức báo cho cậu.”
***
Xung quanh có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Bên trong căn nhà trệt thấp bé có một người đang nhàn nhã ngồi quay lưng ra cửa hút thuốc lào, trên đỉnh đầu bốc khói, nhìn bóng lưng này có lẽ là một ông lão lưng gù, tóc đã sắp bạc hết.
Trong lòng Khang Thoa hơi kinh ngạc, nếu không phải cố ý ngụy trang thì người này chắc chắn không phải là Mộ Liên hoặc Đông Phương Nhạc, ít nhất thì tuổi hoặc hình tượng của họ đều không phải thế này.
Anh ta đưa tay đẩy cửa ra rồi mới gõ cửa.
“Vào đi… Cửa không khóa.” Ông lão nói câu đó xong thì ho sù sụ, tiếng ho này khiến người ta cảm thấy lo lắng, nghe thấy tiếng Trung Quốc quen thuộc, Khang Thoa mới hiểu ra, xem ra cơ sở cứu hộ quốc tế cũng không hoàn toàn là người nước ngoài, thiếu gì người Trung Quốc chứ, ít nhất trong ngày hôm nay đã gặp được hai người rồi.
“Cháu muốn hỏi ông một chút, bác sĩ Mộ Liên có ở đây không?” Anh ta cố gắng vừa nói lớn nhưng cũng vừa lễ phép.
Ông lão ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, một lúc lâu sau mới khàn khàn nói: “Ai cơ?”
“Bác sĩ Mộ Liên hoặc anh Đông Phương Nhạc.” Khang Thoa bất đắc dĩ lớn tiếng lặp lại một lần nữa, có lẽ ông lão này bị lãng tai.
Cuối cùng, ông lão cũng quay đầu lại, nghiêng đầu híp mắt nhìn Khang Thoa với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, dường như thấy được chuyện gì rất buồn cười, trong ánh mắt lộ rõ vẻ giễu cợt.
Lòng Khang Thoa bắt đầu chìm xuống, lúc này, giác quan thứ sáu của anh ta nói cho anh ta biết, chuyến đi này không chỉ phí công vô ích mà trái lại còn bị người khác đùa giỡn rồi.
“Chỗ này của tôi là cửa hàng, chỉ có khách hàng tới chỗ tôi mua đồ thôi chứ chưa từng thấy bác sĩ nào cả.” Không ngoài dự đoán, đúng là bị người ta gạt rồi.
“Thật ngại quá, cháu tới nhầm chỗ, đã quấy rầy ông rồi.” Anh ta nén giận, chuẩn bị rời đi.
Không nghĩ tới phía sau lại truyền tới giọng nói khàn khàn của ông lão: “Có điều, người tên Mộ Liên này thì tôi có nghe tới.”
“Ồ?” Khang Thoa đang định xoay người rời đi thì suýt chút nữa vấp phải bậc cửa: “Làm phiền ông rồi, anh ta ở đâu vậy?”
“Khụ khụ…” Ông lão không nhanh không chậm nói: “Không phải vừa đi rồi sao, nếu tôi nhớ không sai thì cậu thanh niên vừa dẫn các cậu tới đây tên là Mộ Liên đấy.”
Khang Thoa và Cù Nghi Huy như bị sét đánh trúng, đứng yên tại chỗ một hồi lâu vẫn không nói lời nào.