Khổng Lĩnh gật đầu với La Mục, lại nói với các tiểu bang chủ phía dưới: “Người của Thái Vực vẫn chưa ra khỏi thành, mọi người đợi một chút, đừng sốt ruột, chúng ta tự có sắp xếp.”
Ước chừng giờ tý, người ngựa của Thái Vực đã ra khỏi thành. Thứ bọn thổ phỉ này dùng đều là quân kho của thủ bị quân Trà Châu, trang bị tuy rằng cũ kỹ nhưng lại rất hoàn chỉnh. Đao kiếm khiên giáo đầy đủ mọi thứ, bỗng nhiên nhìn lại có mấy phần dáng dấp quân chính quy.
Lúc sáng sớm thân tín phái người điều tra, ngoài thành cùng lắm là hơn ngàn người, nhưng lúc này hắn ra khỏi thành vừa nhìn một cái, biển người kia đen sì mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, rõ ràng đã nhiều gấp đôi so với ban ngày rồi. Đội ngũ trong thành thuộc về Thái Vực chỉ có một ngàn năm trăm người, chuyến này hắn dẫn theo chỉ một ngàn, lúc chen ở cửa thành bỗng dưng có chút lo sợ.
“Sao đột nhiên có nhiều người thế?” Đường chủ phía sau ló đầu ra, “Đông đến mất dấu chân trời!”
Thân tín quay người lại, mặt tươi cười nói: “Toàn là bọn đói bụng đến đi còn không nổi, nào có thể tính là người? Quan trọng chính là xe lương thực kia! Lão gia nói rồi, chỉ cần các vị nắm giữ được, đống lương thực Tì Châu này để cho các vị đường chủ phân chia hết.”
Đường chủ tính tính người, trước mắt quả thực đều là dân chạy nạn quần áo lam lũ, cận vệ Tì Châu thì quá ít ỏi, liền nói: “Có câu này của đại đương gia, chúng ta nhất định làm! Thấy bọn cận vệ Tì Châu không? Mấy người phân chia mấy xe, ai giết được nhiều, lát nữa lúc phân chia lương thực kẻ đó sẽ được càng nhiều!”
Cả đám hăm hở xắn áo, không cần thân tín hạ lệnh đã đồng loạt lao ra.
* * *
Cháo của Thẩm Trạch Xuyên mới đặt tới khoé miệng thì nghe tiếng hô “Giết” rung trời. Trên đường lớn tuôn ra một nhóm thổ phỉ, vung đao liền chém xuống. Cũng may canh giữ ở viền ngoài chính là cận vệ Tì Châu, hai bên đánh giáp lá cà, Phí Thịnh lập tức mở miệng hô với nhóm dân chạy nạn: “Cướp lương thực rồi, Thái Vực phái người đến cướp lương thực rồi!”
Phí Thịnh hét toác cổ họng, âm thanh lại vẫn không đủ lớn. Thế nhưng dân chạy nạn ở gần đấy đã hoảng hồn lên, chen xô đụng vào nhau, miệng cùng hô lên: “Cướp lương thực rồi! Thái Vực phái người đến cướp lương thực rồi!”
Đường chủ phía kia vừa nghe thấy liền nhất thời hung ác táo bạo lên, hắn gằn giọng cười to: “Cướp lương thực rồi! Ai dám cản đường, cứ lấy hắn tế đao! Các huynh đệ, xông lên!”
Số cận vệ Tì Châu quá ít, không chống nổi khí xung của thổ phỉ. Phía sau họ đều là dân chạy nạn, lần này chen làm một đoàn, khắp nơi đều có tiếng kêu thảm thiết bị giẫm đạp lên. Thổ phỉ thấy thế lại nổi lên hứng trêu chọc, lôi người già trẻ em ra, dùng đao đe dọa: “Không chỉ cướp lương thực, còn muốn giết người, giết người!”
Nữ nhân ôm con kia bị thổ phỉ túm kéo tóc tai, bị cây đao sáng loáng doạ cho sợ cả người run rẩy, khóc lóc cầu xin. Nhưng thổ phỉ xưa nay làm nhiều việc ác, thấy nàng khóc nỉ non thì không chỉ không lòng sinh thương hại, trái lại càng cười to lên, hắn còn muốn vươn tay tóm lấy đứa bé trong lòng nàng.
Ai ngờ trong đám người đột nhiên có cánh tay ngang ra, nắm chắc cây đao kia.
Kiều Thiên Nhai phất góc áo bào một cái, cười hì hì: “Giết người mà, bắt nạt người ta làm cái gì? Khóc sướt mướt nghe cũng không thoải mái, giơ tay chém xuống dứt khoát chút!”
Thổ phỉ dùng lực, đao lại không nhúc nhích được nửa phần, hắn quát lên: “Khá lắm! Buông tay!”
Kiều Thiên Nhai thấy hắn sung huyết liền hơi lui lại mấy bước, đường chủ lảo đảo chạy theo.
Thẩm Trạch Xuyên đứng ở phía sau nói: “Đùa giỡn người ta là ý gì? Kiều Nguyệt Nguyệt, buông tay trả đao cho hắn.”
Kiều Thiên Nhai nói: “Được thôi được thôi, buông tay, buông tay liền này!”
Tiếng nói vừa dứt, Kiều Thiên Nhai quả thực buông lỏng tay ra. Thổ phỉ kia bị một lực lớn kéo về phía trước, nhào về phía Kiều Thiên Nhai. Kiều Thiên Nhai lắc mình chếch tránh, nhấc chân cho một cước vào mông thổ phỉ, đạp hắn rơi vào đoàn người, ngã ngay trước chân Thẩm Trạch Xuyên.
Thổ phỉ muốn bò dậy, ánh mắt dọc theo áo bào trắng hướng lên trên, lúc sắp trượt tới ngực Thẩm Trạch Xuyên thì bị mũi vỏ đao Ngưỡng Sơn Tuyết đè giữ đỉnh đầu.
Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, lời lẽ đanh thép nói: “Tì Châu đến để tiếp tế bách tính Trà Châu, Thái Vực không chịu cho ta vào thành cũng không vấn đề, nhưng đến lều cháo cũng phải phá đi sao? Vậy các ngươi phá là được rồi, đừng hại người.”
Thanh âm của y không cao không thấp, vậy mà lại khiến người chung quanh nghe được rõ ràng. Trà Châu bị Thái Vực và Nhan thị liên thủ nâng giá lương thực làm khổ không thể tả, lập tức tâm tình quần chúng bi phẫn trỗi dậy, nghe thấy tiếng nữ nhân được cứu kia khóc lên, cuối cùng rất nhiều người cũng cùng khóc theo.
Thổ phỉ này nào biết đã trúng kế, trong lòng chỉ nhớ tới số người mà đường chủ vừa mới nói. Bởi vì không ngóc đầu lên được, hắn liền chống đất hận nói: “Đại đương gia chính là trời của Trà Châu, muốn phá muốn giết các ngươi ngăn được à?!”
Thẩm Trạch Xuyên hơi lỏng lực đạo đè lên hắn, nói: “Những lương thực này—— “
Nói thì chậm nhưng xảy ra tích tắc, thổ phỉ bắt lấy cây đao gần trong gang tấc, giương tay xoẹt tới ngực Thẩm Trạch Xuyên. Kiều Thiên Nhai đã chuyển động nhưng không ngăn kịp thổ phỉ đến gần, lưỡi đao kia đã đâm thẳng tới Thẩm Trạch Xuyên rồi. Nhưng chính trong chớp mắt này, thổ phỉ tinh tường nhìn thấy trong con ngươi Thẩm Trạch Xuyên trấn định, như là chờ đợi đã lâu.
Bao đao Ngưỡng Sơn Tuyết “vút” một tiếng tấn công chếch bên, đánh vào bên đao thổ phỉ, song hiện ra theo âm thanh còn có chút tích đỏ tươi ở tay áo Thẩm Trạch Xuyên.
Nam nhân bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên đã co quắp ngồi trên đất, hoảng sợ nói: “Giết người rồi!”
Kiều Thiên Nhai vốn tưởng rằng máu kia là của người khác, nhưng hắn vừa trấn định tầm nhìn, ấy thế mà lại là tay trái của Thẩm Trạch Xuyên đang chảy máu.
Tiếng khóc xung quanh vang lớn, Phí Thịnh đang ở tít xa dốc hết sức rống to: “Ai dám tổn thương chủ ta!”
Âm thanh vừa ngừng, Cẩm y vệ cùng hô lên rút đao. Đường chủ phía sau từ lúc Kiều Thiên Nhai dùng một tay tiếp đao kia đã biết gặp phải kẻ khó chơi rồi, hắn lặng lẽ lui về phía sau vài bước, ra lệnh: “Theo ý của đại đương gia, cứ việc loạn đao chém chết bọn chúng!”
Thổ phỉ trước người Thẩm Trạch Xuyên còn chưa chết, Kiều Thiên Nhai ở phía sau đạp cho hắn lăn trên đất. Mà Kiều Thiên Nhai còn chưa rút đao đã thấy sau lưng Thẩm Trạch Xuyên có mấy người xông ra, nhào về phía thổ phỉ tung quyền đấm cước đá. Tinh thần quần chúng trào dâng, phẫn giận đã tới đỉnh cao, trong lúc nhất thời dân chạy nạn cùng nhau lao tới, không cần mạng cứ thế xô vào bọn thổ phỉ.
“Thái Vực mở kho! Ác tặc đáng chết! Không đuợc tổn thương ân công!”