Sau đó, cả hai liền buông lỏng, bởi lẽ bên cạnh Mộc Bình có một vài cao thủ đi theo cũng không có gì là lạ. Thân phận ngôi sao sáng tiềm năng chất của Mộc gia, gia tộc nhất định sẽ phải bảo hộ thật tốt mới đúng.
– Viên Thượng, anh kéo Quốc Kiên dậy đi, thật làm mất mặt quá.
Trần Hỏa hướng trung niên nói, giọng điệu cũng tương đối ôn hòa, không giống thượng cấp ra lệnh cho hạ cấp của mình.
– Được. Ông lão, xin đắc tội.
Trung niên họ Viên gật đầu, lạnh lùng tiến đến, một tay chụp lấy tên đại tá đang nằm như đống bùn dưới đất. Trong mắt trung tiên thì dù cho đối phương có là cao thủ nội khí thì nhiều nhất cũng chỉ có tu vi hoàng cấp sơ kỳ, không thể so sánh với bản thân được.
Sự tự tin đó nhanh chóng bị đánh tan khi Viên Thượng dù đã dùng không ít khí lực vẫn như cũ không thể kéo Quốc Kiên về phía mình. Lúc nào, ông ta mới ngưng trọng nhìn Trương Bất Phàm nói:
– Xem ra ta đã đánh giá thấp lão rồi. Vậy thì bây giờ ta sẽ chân chính tung hết khả năng của mình.
Nội khí trong người bùng lên như vũ bão, trung niên nhân một tay đánh về phía Trương Bất Phàm. Nhìn thấy một chưởng đánh tới, Trương chưởng môn cười nhạt, giơ tay ra đón đỡ, lấy cứng chọi cứng. Kết quả sau đó, không nói chắc ai cũng biết, Viên Thượng hai mắt mở to khó tin nhìn cả cơ thể mình bị bay ngược về phía sau. Cũng may là Trương Bất Phàm đã nương tay, nếu không trung niên nhất định sẽ bị thương tổn không nhẹ.
– Viên huynh, ngươi không sao chứ? Dám ra tay đả thương người của Long Thần, các người tính tạo phản à?
Là người hiểu rõ thực lực của Viên Thượng nhất, Trần Hỏa sợ hãi hét to. Một hoàng cấp hậu kỳ cứ vậy bị đánh bay đủ chứng tỏ sức mạnh của lão già kia đáng sợ đến mức nào. Loại cao thủ này không phải một kẻ mới tiến nhập hoàng cấp như hắn ta có thể đối phó được.
– Suỵt, im lặng. Ngươi quá ồn ào rồi đấy.
Tiểu Hắc bấy giờ mới lên tiếng, nó ra hiệu cho Loan Phụng. Chỉ trong vài hơi thở, một thanh kiếm bén ngọt đã đặt ngay lên cổ của Trần thiếu tướng, khiến cho hắn ta phải ngậm miệng lại, không dám phát ra âm thanh gì nữa.
Từ đầu đến cuối, Mộc Bình đều không nhúng tay vào. Thân là một thành viên của quân đội, anh ta không muốn đánh nhau với người cùng chiến tuyến với mình. Cơ mà kêu Mộc Bình ra tay giúp đỡ Trần Hỏa là không thể nào.
Nghĩ gì vậy chứ? Mộc Bình khờ khạo của ngày xưa đã không còn nữa. Mộc Bình hiện tại tuy không thông minh gian xảo như Tiểu Hắc nhưng lại đầy lí trí và tỉnh táo, lợi hại hơn phiên bản ngày xưa rất nhiều.
– Trần tướng quân đang ở đâu?
Tiểu Hắc mỉm cười bước đến trước mặt Trần Hỏa đặt câu hỏi. Giọng nói của nó tuy không lớn nhưng lại có uy lực vô hình làm cho người nghe sợ hãi, đây chính là tác dụng của nhãn thuật kết hợp.
– Ngươi…các ngươi muốn ra tay ám toán Trần thúc sao? Ta dù có chết cũng không để các ngươi toại nguyện đâu.
Ngược lại với dự đoán, Trần Hỏa dưới áp lực vẫn không chịu khuất phục, lại còn ngoan cường đáp lại. Một màn này giúp hắn ta gỡ gạc lại không ít hảo cảm từ đám người Mộc Bình, dù sao một vị tướng có ngông cuồng đến đâu cũng phải có khí tiết của mình. Nếu đến cả việc dẫn rắn cắn gà nhà cũng làm được thì kẻ đó nhất định phải bị xử tử, đó là tội phản quốc, đáng bêu đầu.
Rất may Trần gia đã sinh ra một con mãnh hổ chứ không phải một con sói xoay đầu, điểm này tổ tiên anh linh của gia tộc cũng có thể yên lòng.
– Thả cháu của ta ra, nếu không Trần mỗ sẽ khiến cho các ngươi hối hận.
Một tiếng quát chói tai vang lên, chiếc liều của đám người Tiểu Hắc bị xé nát ra. Phía ngoài, xung quanh là một rừng binh lính đang chỉa súng về phía họ, chỉ cần một hiệu lệnh thôi thì cho dùng cao thủ võ đạo cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
– Vị kia là Trần Khả đại tướng quân?
Tựa như không để ý đến vô số họng súng đang nhắm vào mình, Tiểu Hắc liền chỉ về phía một vị trung niên tóc đã lấm tấm bạc. Dáng người của ông ta rất to lớn, uy vũ hơn người, cho dù đặt vào thời kỳ xa xưa cũng không thẹn với hai từ tướng quân, người lãnh đạo cả vạn quân lính.
– Không, ông ta là thượng tướng Trần Chí Thiền, cũng là một vị thúc phụ của Trần Hỏa.
Với danh tính tướng lĩnh của tứ đại gia tộc, Mộc Bình nhớ rất rõ nên có thể trả lời ngay. Tiếp đó, anh ta còn nhỏ giọng giải thích thêm:
– Trần Chí Thiền là một kẻ mãng phu, chỉ giỏi đánh trận. Cho nên người đời vẫn hay gọi đùa Trần gia là hậu duệ của Trương Phi.
Mãng phu? Không cần Mộc Bình giới thiệu thì Tiểu Hắc cũng nhìn ra được ngay tính cách của mấy người họ Trần này. Ngoại trừ nóng tính, cao ngạo ra thì bọn họ còn không có tí sáng suốt nào cả. Lão già thượng tướng kia lại càng không cần hỏi chuyện, chỉ nghe cháu mình kêu cứu một tiếng là lập tức dàn quân ra uy hiếp.
Nếu những kẻ chỉ đạo quân đội Yên quốc chỉ có thế này thì Tiểu Hắc thật phải tính toán lại kế hoạch tương lai của mình. Muốn Tiểu Hắc cùng bọn họ chiến đấu?
Haha…Thật xin lỗi, tiểu gia đây không rảnh.
Tiểu Hắc cam đoan nếu Trần Chí Thiền dám ra lệnh nổ súng thì hôm nay nó sẽ không ngại ra tay đồ sát một phen. Trời cao đất rộng, không lẽ không có chỗ cho một tu tiên giả như nó dung thân.
Có thể thấy sau khi trải qua nhiều việc, tính cách của Tiểu Hắc đã có nhiều biến chuyển. Không còn là một đứa trẻ vô tư nữa mà thay vào đó là một đầu óc đầy toan tính. Chính Diệp Thanh Hàn đã không ngừng hướng Tiểu Hắc đi theo con đường chủ nghĩa cá nhân. Bởi lẽ nếu một đạo tặc có lòng dạ mềm yếu hoặc thích làm anh hùng thánh mẫu thì kết cục chỉ có một con đường chết.
Như lão ta vẫn thường ca thán, trên đời này trừ ý trời ra thì lòng dạ con người là thứ đáng sợ nhất. Cho nên mỗi một bước đi đều phải tính toán cẩn thận, trừ khi là nắm chắc, nếu không tuyệt đối không nên mạo hiểm vô ích.
Khi bầu không khí trở nên căng thẳng đến tột điểm, chỉ một hành động giữa hai bên đều có thể biến thành trận ác chiến thì một bóng người rẽ đám lính đi ra. Vị này có râu quai nón, ánh mắt tinh anh, toàn thân mang theo lực lượng hùng hậu. Ông ta nhìn tràng diện đang diễn ra một thoáng rồi lắc đầu quát lớn:
– Đại tướng có lệnh, lập tức thu hồi vũ khí lại.
– Cái gì… Lương Đại, ngươi không nhầm đấy chứ. Ngươi không thấy bọn chúng đang bắt Hỏa nhi làm con tin hay sao?
Trần Chí Thiền tái mặt nói to. Kết quả vị râu quai nón kia nhìn ông ta cười nhạt đáp:
– Nếu có ý kiến gì, Trần tướng quân cứ đến hỏi đại tướng là được. Tôi chỉ nhận trách nhiệm thông báo lại mệnh lệnh thôi.
– Ngươi…ngươi. Được lắm, nếu cháu ta có mệnh hệ gì ta sẽ tính sổ với ngươi.
Thở phì phò như trâu, Trần Chí Thiền dường như rất sợ đại tướng của mình nên đành ra lệnh cho chúng binh sĩ hạ súng xuống. Bấy giờ, vị Lương Đại kia mới mỉm cười nhìn Tiểu Hắc nói:
– Không biết tiểu huynh đệ ngươi đã có thể thả thiếu tướng của chúng ta được rồi chứ?