Lam Nguyệt nghe lời này, sửng sốt một chút. Nam nhân của nàng ? Huyền Tịch sao ?
Lâm Hỏa Nhi biết Huyền Tịch ?
“Ha, ngươi hiện tại xinh đẹp tài giỏi thì sao ? Không phải người ngươi yêu nhất cũng phải phủ phục dưới váy của ta sao ? Phượng Lam Nguyệt, ngươi làm người đúng là quá thất bại !”
Lam Nguyệt cau mày, Huyền Tịch từ khi nào quỳ dưới váy nàng ta ? Hắn quỳ sao ? Lam Nguyệt chưa từng đặt hình tượng Huyền Tịch phải quỳ trước bất kỳ ai, với nàng mà nói, chỉ có kẻ khác quỳ bái hắn, không có ai xứng đáng để hắn phải quỳ bái cả.
Vậy người Lâm Hỏa Nhi nói đến là ai ? Nàng còn có nam nhân nào khác à ?
“Ta không nhất thiết phải nghe ngươi nhiều lời.”
Lam Nguyệt ngắt lời Lâm Hỏa Nhi, nàng thu kiếm, bàn tay nắm thành quyền. Băng linh lực lập tức tụ lại, ánh mắt Lam Nguyệt chuyển sang màu xanh, nàng đạp chân nhảy về phía trước, lao thẳng đến chỗ Lâm Hỏa Nhi.
“Hóa Băng Thủ !”
Ầm ầm !
Một quyền trực diện đánh thẳng vào người Lâm Hỏa Nhi. Nàng còn chưa kịp phòng thủ, động tác của Lam Nguyệt quá nhanh, hoàn toàn không thể phản ứng kịp. Thân thể Lâm Hỏa Nhi bật ra xa, ngã trên đất, dần dần kết thành băng.
Lam Nguyệt thu tay, lạnh nhạt liếc qua thân hình đẫy đà nóng bỏng nửa che nửa hở của Lâm Hỏa Nhi, nhíu mày bỏ lại một câu.
“Nam nhân của ta, khẩu vị không nặng như vậy.”
Mặt hàng như ngươi cũng muốn vào mắt hắn, chỉ có bốn chữ ‘si tâm vọng tưởng’.
Từ đầu đến cuối, Lam Nguyệt cũng không biết người Lâm Hỏa Nhi nói là ai.
“Lam Nguyệt, cẩn thận !”
Đúng lúc này, Long Vân Ngạo đột nhiên hét lớn, đồng thời, Lam Nguyệt cảm nhận một luồng sát khí đang hướng về phía nàng mà đến.
Mạc Nghi vừa uống đan dược chữa thương xong, lập tức từ phía sau âm thầm đánh lén Lam Nguyệt. May mắn Lam Nguyệt phản ứng nhanh nhẹn, nàng lập tức lách người tránh đi hắc trảo của hắn. Một tay rút ra Băng Tuyệt kiếm, không nói một lời chém đứt cánh tay của Mạc Nghi.
“Aaaa !!”
Lại là tiếng hét tê tâm phế liệt của hắn vang lên, Mạc Nghi ngã xuống đất, ôm lấy phần tay đang không ngừng chảy máu, nhìn cánh tay đã rơi xuống trước mặt.
Lam Nguyệt vung kiếm một cái, toàn bộ máu trên thân kiếm đều rơi xuống đất, thân kiếm bóng loáng, sạch sẽ, một chút vết bẩn cũng không có.
“Không đúng, không thể nào, sao có thể !!? Aaa !!!”
Tay của hắn lúc hóa thành Hắc trảo, cứng còn hơn sắt thép ! Linh khí tầm thường cũng không thể chặt đứt nổi !
“Thanh kiếm trong tay ngươi rốt cuộc là cái gì !!!”
Lam Nguyệt từ phía trên nhìn xuống hắn, ánh mắt chỉ có một mảnh hờ hững tĩnh lặng, giống như nhìn một vật chết.
Người sắp chết, không cần nàng giải thích.
“Nói, ngươi muốn có thứ gì từ hoàng cung.”
Nghe Lam Nguyệt chất vấn, Mạc Nghi cười lạnh xem thường. Hắn có thể trở thành đại đệ tử của Thuyền Ân trưởng lão, tuyệt đối không phải ăn chay ! Có khổ cực nào chưa nếm qua ? Còn sợ một tiểu nha đầu mười lăm tuổi hay sao ?
“Hừ, tại sao ta phải nói cho ngươi biết ?”
“Ồ ?”
Lam Nguyệt trước giờ tra khảo, tỷ lệ thành công là 100%. Chưa có kẻ nào dưới chân cô lại có thể che giấu bất kỳ cái gì.
Lam Nguyệt không dùng độc, cô cũng không thích đe dọa. Cái cô làm chính là nói được làm được. Cô không hề đe dọa, mỗi lời cô nói ra, mỗi câu đều là sự thật.
Mạc Nghi nhìn ánh mắt Lam Nguyệt đang dần dần thay đổi, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Từ tận sâu trong lòng, hắn cảm thấy nữ tử trước mắt cực kỳ nguy hiểm. Rõ ràng chỉ là một nữ tử mười lăm tuổi, lại có thể đem đến cho kẻ sống gần trăm năm như hắn e sợ.
Quả nhiên, nữ nhi của người đó không tầm thường chút nào. Mạc Nghi giật mình, không biết vì sao bản thân không thể kiểm soát mà nhìn Lam Nguyệt chằm chằm. Giống như có cảm giác bị nhìn trộm mọi thứ vậy.
“Bệ hạ, mượn Địa Lao của người dùng một chút.”
Lam Nguyệt lên tiếng, đưa tay kết ấn, tạo một linh trận lên người Mạc Nghi, đem tu vi của hắn phong bế.
Hiện tại nàng còn chút chuyện với Long Vân Ngạo, tạm thời chưa động đến hắn.
Dù sao nàng cũng muốn biết, thứ trong tay Long Vân Ngạo rốt cuộc là cái gì, có thể khiến Âm Dương Tông thèm khác như vậy.
Mạc Nghi lẫn Lâm Hỏa Nhi bị dẫn đi. Lam Nguyệt lúc này mới chú ý đến mật thất bị Mạc Nghi tìm ra. Ánh mắt nàng rơi lên người nữ tử xinh đẹp trong tranh, ánh mắt kia, nụ cười kia, hoàn toàn trùng lặp với người trong ký ức của nàng.
Mẫu thân…
Phù Dung Quận chúa…
Dung Tuyết…
Quả nhiên, nàng có sáu bảy phần giống bà ấy. Còn lại là giống với Phượng Lâm Thiên sao ?
Ánh mắt nàng chuyển sang bình hoa Phù Dung cắm bên cạnh, cũng không biết đã qua bao lâu, cánh hoa cũng đã héo úa.
Phù Dung như mộng, chớp mắt hợp tan.
Quả nhiên, Long Vân Ngạo thích Dung Tuyết. Không biết bà ấy có biết không, sao lại giao một thứ quan trọng cho ông ta ?
“Long Vân Ngạo, thứ nương nhờ ông cất giữ, rốt cuộc là cái gì ?”