Khi tôi đang băn khoăn không biết có nên nói với Đặng Tùng không.
Cửa phòng làm việc của anh ấy bị người ta đẩy ra.
Hai người phụ nữ một trước một sau bước vào.
Trong đó có một người tôi không biết.
“Tổng giám đốc Cao.” Đặng Tùng nhìn thấy họ, vội vàng đứng dậy, mặt mũi tươi cười.
Tôi đoán, người được Đặng Tùng gọi là “tổng giám đốc Cao” chính là người phụ nữ đi trước này.
Tổng giám đốc Cao chẳng buồn nhìn tôi, đi thẳng tới trước bàn làm việc của Đặng Tùng, vỗ bàn một cái: “Gọi Tống Duyên Khanh của công ty các anh ra đây.”
“…”
Hóa ra đến tìm tôi à.
Đặng Tùng ra hiệu cho tôi: “Cô ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm cô.”
Tôi nhận thức được anh ấy đang giúp mình.
Tôi băn khoăn một chút, tổng giám đốc Cao này chắc chắn đang giận quá độ, khi tôi đang tính đến chuyện ra ngoài trước, một người phụ nữ có vẻ trẻ tuổi đi sau tổng giám đốc Cao đột nhiên kéo tôi lại: “Cô chớ đi, tôi nhìn thấy tin về chị cô trên mạng rồi, có phải cô là Tống Duyên Khanh không!”
Tin tức về Tống Duyên Minh?
E là video Tống Duyên Minh bị người ta cưỡng hiếp được đăng tải hết lần này đến lần khác dạo trước.
Tổng giám đốc Cao nghe vậy, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt như tóe ra lửa: “Cô chính là Tống Duyên Khanh? Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô rồi, cô dám sao chép tác phẩm của Vũ Hạnh nhà chúng tôi, lá gan cũng không nhỏ nhỉ.”
Tôi nhận thức được, cô gái phía sau này chính là Lương Vũ Hạnh.
Trước kia tôi chỉ nghe thấy tên cô ấy.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.
Lương Vũ Hạnh không cao, thân hình hơi mập, nhưng ánh mắt rất húng dữ.
“Tôi không đạo nhái.” Tôi nói rất nhẹ nhàng.
“Không đạo nhái?” Tổng giám đốc Cao nhìn tôi: “Cô có ý gì vậy? Lẽ nào cô muốn nói Vũ Hạnh nhà chúng tôi đạo tranh của cô sao? Ha ha ha.”
Nói xong bật cười thành tiếng.
Dáng vẻ của cô ta rất huênh hoang, Lương Vũ Hạnh đằng sau cũng hống hách theo: “Đúng vậy, thứ nhà thiết kế hạng ba như cô, cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì, tôi còn phải sao chép cô?”
“Làm sao tôi biết được.”
Biểu cảm của tôi vẫn rất bình tĩnh.
Dù sao chuyện này tôi vẫn khá tự tin, cho nên không cần phải dùng giọng nói để chèn ép.
“Cô không biết? Xí! Cô đã đạo nhái mà còn ngông cuồng?” Tổng giám đốc Cao nhìn Đặng Tùng, huênh hoang: “Đặng Tùng, tôi nói cho anh biết, dạng người như thế này, bắt buộc phải đuổi, đuổi ngay!”
Đặng Tùng đứng nguyên tại chỗ, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ, nhìn tổng giám đốc Cao hô hào, xòe tay nói: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, có gì từ từ nói.”
“Làm sao mà từ từ nói được? Người của các anh sao chép tác phẩm của Vũ Hạnh nhà chúng tôi, sao đây? Tưởng cô ấy là tình nhân của tổng giám đốc Lý thì có thể cho qua như vậy được à?”
Tổng giám đốc Cao nói thẳng.
“Tình nhân của tổng giám đốc Lý?” Tôi ngước mắt nhìn họ Cao kia.
Cô ấy cũng nhìn về phía tôi: “Sao nào? Dám làm không dám nói à? Chúng tôi biết rất rõ nhé, muốn giấu cũng không giấu được đâu.”
“Đúng vậy, cô và chị cô hai người phụ nữ hầu hạ chung một chồng, tưởng rằng không nói là chúng tôi không biết à? Thiên hạ này làm gì có bức tường nào không lọt gió chứ!”
Lương Vũ Hạnh cũng hùa theo.
Tôi đứng khựng tại chỗ.
Tại sao lại có lời đồn như vậy?
Hai người phụ nữ hầu hạ chung một chồng?
Hờ hờ.
Chuyện ghê tởm như thế, tôi không làm được.
Nhưng tôi cũng nhìn ra, hai người này có chuẩn bị trước, tất nhiên sẽ không thể cho qua như vậy.
Tôi nhìn tổng giám đốc Cao, cũng nhìn Lương Vũ Hạnh: “Hai người đừng hét, chuyện này cũng không phải ai to mồm thì người đó đúng, hơn nữa tác phẩm của hai chúng ta rất giống nhau, tại sao nhất định là tôi sao chép của cô? Lẽ nào không thể là cô nhận tiền rồi cố ý sao chép tôi?”
Tôi nói xong, Lương Vũ Hạnh khựng lại.
Biểu cảm trên mặt cô ta lập tức có vẻ mất tự nhiên.
Tổng giám đốc Cao lại không như vậy mà nở nụ cười lạnh: “Cô ấy sao chép cô? Ai mà không biết Vũ Hạnh nhà chúng tôi có trình độ thế nào, dựa vào cái gì mà phải sao chép nhà thiết kế hạng ba như cô?”
“Làm sao mà tôi biết được?”
Tôi nhún vai.
Đặng Tùng nhìn tình hình: “Hay là thế này đi, hôm nay có cãi nhau cũng không ra kết quả gì, chúng ta quay về, hai người sắp xếp lại chứng cứ liên quan đến tác phẩm của mình, sau đó tìm thời gian, cùng lấy ra, tìm một vài người để phân xử.”
Thực ra tôi cảm thấy cách làm mà Đặng Tùng nói rất được.
Nhưng tổng giám đốc Cao lại không bằng lòng: “Dựa vào cái gì? Cô ấy đạo tranh của Vũ Hạnh nhà chúng tôi, chúng tôi còn phải lấy chứng cứ? Đòi chứng cứ? Chúng tôi nộp sớm hơn chính là chứng cứ đấy!”
“Nộp sớm hơn mấy ngày vậy? Trong vòng mấy ngày cho dù tôi có chép cũng không chép ra được, hơn nữa lần này nộp tác phẩm hoàn toàn bảo mật, tôi căn bản không có nguồn nào để biết được tác phẩm của cô ấy.”
Tôi và tổng giám đốc Cao tranh chấp không thôi.
Lương Vũ Hạnh cũng ở bên cạnh nói rất hùng hồn.
Nhưng nói đến sau cùng cũng không có kết quả.
Sau cùng vẫn quyết định làm theo cách mà Đặng Tùng nói, dùng thời gian một tuần để sắp xếp tư liệu, chứng minh tác phẩm này là của mình, sau đó một tuần sau sẽ đưa ra cho mọi người trong phòng họp của Hào Thiên xem.