Nhiễm Tái Tái cảm giác tay thiếu niên nắm tay mình đã khẩn trương ướt, trong lòng không hiểu cảm thấy ấm áp, cô nắm lòng bàn tay, ngẩng đầu mềm mại cười một tiếng, “Ừm, mình không thèm để ý. Mình không bị thương, không cần đến phòng y tế!”
Tô Lạc nhìn khóe miệng cô dịu dàng ý cười, cảm thấy thiếu nữ như một bông sen tuyết trắng trong ngày hè, mỹ lệ lại cứng cỏi, tản ra vầng sáng ấm áp, tay cô ấm áp, rất muốn một mực nắm…
“Tái Tái, em sao rồi?” Một giọng nam từ tính đánh gãy ý thức tung bay của Tô Lạc, ngay sau đó, một người đàn ông suất khí đến cực điểm khẩn trương kéo tay thiếu nữ, thấy tay cậu bị giật ra, lễ phép gật đầu tạ lỗi, “Xin lỗi, anh là anh cô ấy, anh tới chiếu cố là ổn, cám ơn em đồng học!”
Nhìn thiếu nữ dịu dàng an tâm không muốn xa rời rúc vào trong ngực của anh, Tô Lạc khống chế trái tim mình thất lạc, có chút quẫn bách thu tay, xấu hổ mỉm cười, “Không sao ~ “
Biết rõ ràng đối phương là anh cô, so với cậu, cô khẳng định càng an tâm ở cùng thân nhân của mình, nhưng Tô Lạc cầm áo khoác của mình bị trả lại, nhìn hai người chậm rãi xoay người, vẫn cảm thấy lòng mình có chút chua xót kỳ quái.
…
Nhiễm Tái Tái ngửa đầu, uống sữa, nâng lên con mắt thanh thủy róc rách, uyển chuyển ngượng ngùng nhắc nhở Giang Thần Dật, “Em đã uống xong… Anh Thần Dật cũng có thể về phòng nghỉ ngơi.”
Vì sợ ướt đẫm quần áo trở về mẹ Nhiễm sẽ lo lắng, cho nên hiện tại Nhiễm Tái Tái ở trong phòng khách sạn Giang Thần Dật định ở.
Nhiễm Tái Tái tắm rửa qua chỉ mặc váy ngủ, tóc đen nhánh rủ xuống, nổi bật một khuôn mặt nhỏ tuyết bạch oánh nhuận càng thêm tuyệt mỹ thanh thuần. Giang Thần Dật đã quyết định không hề động, anh nhìn thiếu nữ thanh lệ mềm nhũn nửa tựa tại đầu giường, mắt đen riêng chuyển hướng bờ môi cô, một chút sữa dính trên môi cô, phá lệ mê người. Ánh mắt của anh dần dần ngầm xuống dưới, không khỏi vươn tay…
Phát hiện tay anh muốn đụng chạm cánh môi cô, mặt Nhiễm Tái Tái bá một cái đỏ lên, cô có chút tránh ra, tay nhỏ chống ngực anh, khẩn trương nói, “Anh làm cái gì?”
Giang Thần Dật nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, tựa như hoa sen mới nở trong ngày hè, còn có gáy tuyết trắng vô thức lộ ra, như mỡ đông oánh nhuận trắng nõn, tròng mắt anh càng ám trầm, khàn khàn nói, “Anh thích em, lau khóe miệng cho người mình thích mà thôi, có cái gì không đúng sao?”
Nhiễm Tái Tái giương miệng nhỏ, lông mi khẽ run, mê mang ngốc ngốc nhìn anh.
Giang Thần Dật nhìn chằm chằm cô, ánh mắt ôn nhu, khẽ cười nói, “Con gái Trung Quốc nguyện ý ẩn tàng tâm tư, nhưng hôm nay anh có thể nhìn ra, em có hảo cảm đối với anh. Mà chúng ta không có quan hệ máu mủ, anh và em có gì không thể sao?” Dứt lời, liền đưa tay nâng cằm cô, hôn xuống.
“Ngô, không muốn, buông ra…” Gương mặt Nhiễm Tái Tái đỏ bừng, sau lưng đã chạm đầu giường, bên tai là tiếng anh thở hào hển, cô hốt hoảng khước từ, yếu đuối ngượng ngùng nỉ non, “Em có hảo cảm với anh, nhưng thế này là không đúng!”
Giang Thần Dật không cảm thấy có gì không đúng, vì ở nước Mỹ, anh chịu giáo dục vẫn luôn là rõ ràng, cho nên anh cảm thấy mình thật tâm thích cô, lại phát hiện thiếu nữ đối với anh cũng có hảo cảm, anh tự nhiên cảm thấy tiến một bước mới là giao lưu. Bởi vậy khi thiếu nữ khước từ, anh chỉ ngẩng đầu ánh mắt cực nóng nhìn con mắt của cô, vịn bờ vai cô, thanh âm khàn khàn tuyên cáo một câu, “Tái Tái, anh muốn em!” Dứt lời, thân thể cô liền bị anh ôm vào ngực.
Nhiễm Tái Tái chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp đập vào mặt, mang theo nam tính xâm lược đặc hữu trên thân thể đàn ông, cô mềm cả người, còn chưa nghe rõ Giang Thần Dật tột cùng lại nói gì, cũng cảm giác hai tay anh một cái dùng sức, thân thể của mình liền bị anh bế lên.
Giang Thần Dật chỉ cảm thấy thân thể thiếu nữ yếu đuối không xương, ôm vào trong ngực vậy mà vô cùng khuấy động, giống như, suy nghĩ hàng đêm của anh rốt cục bị lấp đầy, không, là so với anh nghĩ tốt đẹp hơn, “Thật tốt, anh rất thích!”
“Đừng ——” Cô như cực sợ, thanh âm bị bao phủ trong cái hôn nóng rực của anh.
Giang Thần Dật ôm thật chặt eo thân cô, phảng phất muốn đưa cô tiến trong thân thể của mình, gặm da thịt tinh tế tỉ mỉ, bỗng nhiên ngửi được mùi thơm ngát như lan, tìиɦ ɖu͙ƈ bộc phát không thể ức chế.