Chỉ Tiên không trả lời, tay nắm chặt thanh kiếm chờ đến thời điểm thích hợp để phản kích.
“Ta tự hỏi nếu như mà ngươi không bắt tay làm đồng minh cùng Lịch Phi môn để lấy máu Tạ gia làm thí nghiệm, thì Hồi Di của ngươi có tồn tại hay không?” Vân Yến thong dong mở miệng, ngón trỏ chọc thẳng vào vết thương chỗ tay trái của Chỉ Tiên.
Chỉ Tiên vừa nghe đến máu của Tạ gia, cả người liền cứng lại, một tràng ký ức dữ dội tràn vào não hắn.
Đúng vậy, nếu như không có máu của người Tạ gia thì Hồi Di của hắn sẽ không tồn tại.
Cơn đau ngay tay hình như cũng không cảm thấy đau nữa rồi.
Vân Yến nhìn Chỉ Tiên đang gục mặt xuống đất, cô tùy tiện mà quơ tay trong không khí.
“Bắt được ngươi rồi nha.” Vân Yến híp mắt cười cười, quả cầu bị nứt một đường dần dần hiện rõ trong tay cô.
Tiểu Cầu vẫn luôn ở bên cạnh chủ nhân nó không rời, mặc kệ có nguy hiểm cỡ nào, mặc kệ Hồi Di có bị cô cướp đi hay không.
Nó không thể để cho chủ nhân chết.
Chủ nhân chính là người tạo ra nó, cũng chính là tín ngưỡng của nod
“Hồi Di đưa cho ngươi, thả chủ nhân ra đi.” Tiểu Cầu trầm mặc một hồi liền nói.
“Ngươi nói xem, hắn giết gia đình ta, mà bây giờ ta lại tha cho hắn? Có phải là ngươi nghĩ ta là thánh nữ hay không?” Vân Yến nhìn quả cầu đang ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt, giọng nói đầy châm biếm.
“Làm ơn.” Tiểu Cầu mặc kệ lời châm biếm của cô, chỉ hèn hạ cầu xin.
Vân Yến buông tay ra, nụ cười trên miệng dần tắt đi.
Yêu thương nhau như thế, thì chết cùng nhau đi.
Khi Vân Yến đã giết cả Tiểu Cầu và Chỉ Tiên xong, cả ngọn núi đã dần dần mất đi kết giới.
Sương mù dần dần tan đi, ngọn núi lại trở về như một ngọn núi bình thường.
“Ký chủ hiểu biết thật nhiều nha, có muốn làm thêm nhiệm…” 000 ngoi lên, giọng manh manh nói.
“Không cần, vị diện này lại có thêm bug nữa rồi.” Vân Yến ngước mặt nhìn bầu trời đang bị che bởi một cái UFO to lớn màu bạc.
Trong lòng cô đang âm thầm phỉ nhổ thiên đạo.
Quản lý một cái vị diện thôi mà cũng không xong thì bỏ đi, đừng làm thiên đạo nữa.
Vô dụng hết sức.
Thiên đạo: “…” Ờ.
“Ký chủ không cần lo, phía bên quản lý vị diện đã phái vài nhiệm vụ giả bên khu Hỏa Thành đến rồi, có lẽ một lát nữa sẽ đến.” 000 báo cho cô biết.
“Ồ.” Vân Yến cắn một miếng chocolate, ánh mắt chăm chú nhìn trên bầu trời.
Đây là lần đầu tiên cô gặp ‘đồng nghiệp’ nha, rất tò mò đó.
Mà làm xong nhiệm vụ này là có thể đến Lam thành rồi, cũng có chút mong chờ.
“Nhiệm vụ giả số 000?” Giọng nói ôn nhuận dễ nghe của nam nhân vang lên đằng sau Vân Yến.
Vân Yến chầm chậm quay người lại, ánh mắt không chút kiêng nể mà đánh giá người này.
Nam nhân một thân quân phục nghiêm nghị, treo bên hông là một cây súng màu đen bóng. Đặc biệt xung quanh hắn tỏa ra một hào quang màu vàng nhạt dễ chịu.
Công đức?
Coi bộ công đức của tên này hơi nhiều.
Ngũ quan dịu dàng, ánh mắt ôn nhu, nhất là đôi mắt màu xanh ngọc nhạt kia. Làm người ta thật muốn mãi mãi đắm chìm trong sự dịu dàng đó.
“Ừ, là tôi.” Vân Yến gật đầu.
“Tôi là Cơ Úy, ngoài tôi ra còn vài nhiệm vụ giả nữa, cô đợi một chút nhé.” Cơ Úy mỉm cười, giọng nói đầy ôn hòa.
“Chờ? Không phải đây là nhiệm vụ của các người sao? Đừng nói là tôi cũng phải tham gia đấy?” Vân Yến giật lông mày, tay chỉ chỉ lên cái UFO trên đầu mình.
Cơ Úy gật gù, nụ cười thân thiện vẫn nở trên môi.
“Hệ thống, chúng ta cần nói chuyện.” Đáy lòng Vân Yến bình tĩnh, nhưng giọng nói lại có chút hung hăng.
“…” Bổn hệ thống đã offline.
“Mi vừa bảo ta không cần làm, bây giờ người ta lại bảo ta phải tham gia cùng, ngươi thật sự là một cái hệ thống dỏm.” Vân Yến gằn giọng.
“Ha hả, đúng vậy, tôi là hệ thống dỏm đó, ký chủ mau mau đi làm nhiệm vụ nha.” 000 nũng nịu nói, vừa hết câu liền offline trốn tránh trách nhiệm.
Không phải bên quản lý vị diện đã nói rằng ký chủ không cần làm hay sao?
Nó không sai mà?
Phải đi kiểm tra lại một lần nữa mới được!
Phải chứng minh cho ký chủ hiểu bản thân nó không phải là một cái hệ thống dỏm!