Lộ Hà nằm dài trên ghế, nói, “từ hôm nay, đã không phải nữa rồi.”
Minh Phương ở bên cạnh, thắc mắc, thanh âm nghi ngờ phát ra, “ý gì? Cái gì gọi là….không phải nữa rồi?”
Hai mắt Lộ Hà trống rỗng nhìn lên trần nhà, đáp, “anh Phong ban nãy mới nói với em, anh ấy vài bữa trước đã rời khỏi Trần thị, hôm nay bàn giao công việc rồi, anh ấy dự liệu không sai, ông nội anh ấy không chấp nhận một đứa cháu dâu thấp hèn như em, thế nên ông cụ bức ép lợi dụ, nhưng Trần Phong sống chết không theo….và cuối cùng là như vậy.”
Từ Lạc và Minh Phương khẽ liếc nhau một cái, rồi lại hỏi, ” chuyện này, không còn cách nào khác sao?”
Lộ Hà lắc lắc đầu, ” Văn kiện đã kí rồi, lời cũng đã buông. Trần Phong hiện tại, chính là nghèo nhất cái thành phố này a!!”
Bỗng Lộ Hà đứng bật dậy, “thôi tớ phải về đây, phải về nhà an ủi anh ấy, không thể để anh ấy một mình được.”
Thấy được bóng lưng vội vàng của Lộ Hà, liền nói lớn, ” Lộ Hà, Trần Phong hiện tại chính là không có gì, không còn là tổng tài của Trần thị nữa, em vẫn sẽ yêu anh ta?”
Lộ Hà xoay người, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, ngâm trong ánh sáng nhu hòa, “hỏi thừa.”
Minh Phương gật đầu tán thành.
Lộ Hà hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói, ” mặc kệ anh ấy có phải họ Trần hay không? Có phải tổng tài hay không? Có giàu có hay không? Tất cả đều không liên quan đến việc em yêu anh ấy, em tin anh ấy sẽ một lần nữa bước lên đỉnh cao của thành công. Hiện tại, cho dù không có tiền thì sao chứ? Cùng lắm….cùng lắm thì Lộ Hà này, bán lẩu cay, nuôi anh ấy cả đời.”
Trần Phong vì cô mà vứt bỏ nhiều thứ như vậy, chống chọi nhiều áp lực như vậy, cô tuyệt đối không thể ở giây phút này mà buông bỏ tay anh. Không bao giờ!
Nghĩ như vậy, Lộ Hà xoay người, khí chất ngô2f ngời hiên ngang thẳng đi ra ngoài. Bộ dáng ngẩng cao đầu kia, có vẻ giống như muốn đi cùng đối mặt tất cả với Trần Phong, bình định thiên hạ.
Từ Lạc nhìn bóng dáng Lộ Hà đi thẳng ra ngoài, thâm trầm gật đầu, ” Em đã sớm ngờ tới, cửa Trần gia sẽ không dễ qua như vậy, đành phải xem tình yêu của hai người họ, có đủ vững trãi hay không, có thể gắng gượng mà vượt qua hay không?”
” Có lẽ sẽ được.” Minh Phương gật đầu, nhìn xuống thùng ngâm chân, ” được rồi, nước nguội hết rồi, thu chân đi.”
Từ Lạc từ trong thùng ngâm chân thu chân mình lại, lau khô chân đi dép vào đứng dậy. Vừa đứng dậy, nhất thời máu dồn đến não, cả người liền chóng mặt. Mắt giống như bị hơi nước dán chặt, sương mù mông lung, không nhìn rõ đồ vật.
Minh Phương thấy thân thể cô lắc lư, vội đỡ lấy, “này, em sao thế?”
” Không sao, đứng dậy nhanh quá, nên trước mắt hơi hoa lên, ” Từ Lạc bất đắc dĩ nhắm mắt lắc lắc cái đầu, đưa tay xoa xoa mắt. Mắt so với bình thường càng thêm chậm chạp hoàn lại bình thường, cô hơi khó chịu, ” chắc là gần đây mệt quá, dùng mắt quá độ, thị lực cũng ngày càng kém.”
Minh Phương sửa sang lại tóc, nhắc nhở, ” Từ Lạc, mới sanh xong chưa lâu đâu, chị khuyên em, đừng có tiếp xúc điện thoại máy tính nhiều, chân em còn chưa lành hẳn đâu, nên thường xuyên nghỉ ngơi đi. Nghe không?”
Mắt của Từ Lạc một lúc cũng khôi phục lại sáng sủa, cười đánh Minh Phương một cái, “ài, em biết rồi, chị cái đồ vợ nhỏ của ông Đặng tổng nhiều miệng này, thật là…”
Minh Phương lườm cô, giả bộ mắng lại, ” cái đồ nhà cô ấy, tôi lòng tốt lại bị cô soi thành lòng lang dạ thú…hứ, không ở lại với mấy người.”
Từ Lạc cười vui vẻ, nhìn Minh Phương, “được rồi, chị là bạn tốt nhất của em, được chưa?”
” Vậy còn tạm.” Minh Phương xùy một tiếng, cũng rời đi sau đó.
Từ Lạc sau khi tiễn Minh Phương, cô cười mãn nguyện một cái, thật là, có những người bạn như vậy, cuộc sống cũng thật không tệ….