Chu Thuật An không tỏ ý kiến, chỉ nhàn nhạt nói: “Hôm qua, vãn bối còn gặp mặt Đại cô nương ở cửa khách điếm tại ngoại thành phía Nam. Nếu Thẩm đại nhân nghi ngờ lời nói của vãn bối, có thể phái người đi dò la.”
Đúng lúc này, cửa thư phòng phát ra tiếng “kẽo kẹt”.
Thẩm Nhiễm đứng ở cửa, bất động thanh sắc nhìn Chu Thuật An.
Nàng nghĩ ngợi lung tung cả một đêm vẫn không hiểu được tại sao người này lại phải kéo mình ra tận ngoại thành, còn đi một đoạn đường dài lòng vòng như vậy, sao có thể chỉ đơn giản là vì ăn một bữa cơm?
Giờ phút này mới biết, hoá ra ý của Túy Ông không phải ở rượu!
(*) Ý của Tuý Ông không phải ở rượu: ý là không ở trong lời; có dụng ý khác.
Chu Thuật An không chút hoang mang nhìn Thẩm Văn Kỳ, nói: “Thẩm đại nhân, vãn bối có thể đơn độc nói vài câu với Đại cô nương được không?”
Qua mấy lời nói của Chu Thuật An, hình tượng “nhìn thấu hồng trần” của Thẩm Nhiễm đã có xu thế đổ vỡ, lại nhìn ánh mắt giao lưu của hai người này mà xem, nói không có chuyện gì bất thường, ai mà tin nổi?
Thẩm Văn Kỳ cứng đờ gật đầu. Chu Thuật An đứng dậy đi về phía Thẩm Nhiễm, nhàn nhã nhả cước bộ theo sau nàng đi về phía nam Thẩm phủ.
Nàng dừng lại, xoay người, hai người đối mặt nhìn nhau.
Gió thu xào xạc thổi khiến vạt áo của cả hai tung bay, Thẩm Nhiễm ngẩng cằm lên, mắt đẹp trợn tròn nói: “Chu đại nhân, thủ đoạn của ngài thật khiến tiểu nữ mở rộng tầm mắt.”
Chu Thuật An nhìn nàng, ôn nhu nói: “Nàng cứng mềm đều không ăn, ta cũng chỉ có thể ra hạ sách này.”
Nghe lời này mà xem, chung quy vẫn là nàng sai đúng không?
Mắt Thẩm Nhiễm ửng đỏ, “Nếu ta cầu ngài, ngài có thể cho ta một cơ hội giải thích hay không?”
Chu Thuật An cười khan, tiến lên vài bước giam nàng vào tường, “Nàng muốn giải thích thế nào?”
Thẩm Nhiễm nhỏ giọng nói: “Tiểu nữ đã nói đây chỉ là hiểu lầm.”
Chu Thuật An lạnh lùng nói: “Giữa nàng và ta có hiểu lầm gì sao?”
Thẩm Nhiễm nói: “Vậy ngài cũng không nên cố ý lẫn lộn những việc đó…”
Chu Thuật An nắm cằm nàng, khẽ nâng lên, “Cố ý? Nhìn tình hình thực tế mà nói, ta dám, nàng dám không?”
Nghe hắn hỏi lại như thế, Thẩm Nhiễm đột nhiên giật mình.
Đôi lông mày cương nghị của nam nhân tràn ngập oán hận cùng lạnh lùng khiến ánh mắt của nàng không khỏi mềm xuống.
“Nếu như ta vẫn muốn cự tuyệt một lần nữa thì sao?”
“Vậy thì ta đây sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Thẩm Nhiễm nói: “Chu đại nhân cần gì làm tới mức này? Với thân phận của ngài, muốn dạng nữ tử nào mà không có?”
Thân ảnh hai người khuất bóng phản chiếu trên tường cao, Chu Thuật An cúi người hôn lên môi nàng, thấp giọng nói: “Nàng đối với ta, ít ra cũng nên công bằng một chút.”
Trong lòng Thẩm Nhiễm co rụt, bàn tay đang nắm chặt lại chợt buông ra……
*****
Trước đây đã có người như Lý Đệ, Thẩm Văn Kỳ tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói của Chu Thuật An, ông sợ Thẩm Nhiễm bị uy hiếp nên an bài Ngô Nghiêu là thuộc hạ trung thành của mình đi điều tra việc này.
Đêm hôm đó, Ngô Nghiêu mang theo mấy khẩu cung, xuất hiện ở thư phòng của Thẩm Văn Kỳ.
Thẩm Văn Kỳ phất tay: “Nói đi.”
Ngô Nghiêu đáp: “Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ đã tìm hiểu qua, hôm qua Đại cô nương xác thật có ngồi xe ngựa Chu phủ đi ra khỏi thành.”
Thẩm Văn Kỳ lại hỏi: “Chưởng quầy của khách điếm kia nói như thế nào?”
“Theo lời hắn nói hôm qua đúng là có người bao cả khách điếm, một nam một nữ, cử chỉ thân mật, mãi đến chập tối hai người mới rời đi.” Ngô Nghiêu còn bổ sung: “Thuộc hạ đã cho hắn ngân lượng bịt miệng, đại nhân không cần lo lắng việc này sẽ bị tiết lộ.”
Khách điếm ngoài thành, cử chỉ thân mật.
Nghe mấy chữ này, trái tim Thẩm Văn Kỳ thoáng giật thót.
Nếu theo lời Chu Thuật An, hai người muốn gặp mặt còn phải tránh ngoại nhân ra ngoại thành gặp…
Thẩm Văn Kỳ phất tay lệnh cho Ngô Nghiêu lui ra, trong lòng đã có quyết định.
Hôm sau hạ triều, Thẩm Văn Kỳ tự mình đi một chuyến đến Hình Bộ.
Diêu thượng thư cười nói: “Ôi chao, sao hôm nay Thẩm đại nhân lại có thời gian đi một chuyến tới Hình Bộ của ta thế?” Cả hai người đều là môn hạ của thái tử, quan hệ so với những người khác cũng thân thiết hơn nhiều.
Thẩm Văn Kỳ nói: “Ta có việc muốn hỏi ngài.”
Nghe vậy, Diêu Bân cho hạ nhân lui hết rồi mới mở miệng: “Nói đi, đều đi cả rồi.”
Thẩm Văn Kỳ nói: “Ngài có thể cho ta xem qua văn cuốn hòa li của tiểu nữ nhà ta và người Lý gia kia không?”
Diêu Bân sửng sốt, chậm rãi nói: “Ngài theo ta đến đây.”
Một lúc lâu sau, Diêu Bân giao văn cuốn cho Thẩm Văn Kỳ, “Chính là nó.”
Thẩm Văn Kỳ nhìn chữ viết trên văn cuốn mạnh mẽ có lực, lại hỏi: “Chỗ này của ngài có văn cuốn nào do Chu đại nhân Đại Lý Tự đưa lại không?”
Diêu Bân vừa nghe ông nhắc tới Chu Thuật An, trong nháy mắt đã minh bạch ý đồ ông đến đây, dứt khoát nói thẳng: “Thứ này chính là Chu đại nhân viết, không sai.”
Thẩm Văn Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Rời khỏi Hình Bộ, ông lại đi một chuyến tới Đại Lý Tự.
Chu Thuật An không ở đây cho nên trạng văn tố giác Lý Đệ là Sở Nhất tự mình giao cho ông. Quả nhiên chữ viết giống nhau như đúc.
Tay Thẩm Văn Kỳ cầm đơn kiện xem xét, tất cả nghi vấn quanh quẩn trong lòng bấy lâu nay, từng cái một đều được giải thích trong đầu.
Cũng phải. Nếu không có người giúp đỡ con bé, thì sao những việc này có thể dễ dàng giải quyết như vậy?
Thẩm Văn Kỳ hít sâu một hơi, lại nghe Sở Nhất nói: “Thẩm đại nhân, đây là đại nhân nhà ta bảo ta giao cho ngài.”
Thẩm Văn Kỳ chớp mi nói: “Đây là cái gì?”
Sở Nhất nói: “Đây là văn tự hộ tịch của ngài ấy.”
Thẩm Văn Kỳ chậm rãi mở ra, yên lặng nhìn một lần, cuối cùng ánh mắt dừng tại một chỗ — chưa thú thê.