“Trả thù?”
Thế nhưng, vốn tính cách của Mặc Bảo không để bất cứ một ai bắt nạt người nhà cậậu. Cậu cũng không định giải thích với Hoắc Dận. Nhưng khi nhìn thấy thái độ còn do dự của Hoắc Dận, từ trên người cậu lấy ra một cái khẩu trang nhỏ đeo lên cho anh trai, kéo anh trai đi ra ngoài.
——
Phía sau nhà trẻ là một vườn hoa.
Đứa nhỏ mập đang chơi Transformers vừa cướp của Hoắc Dận.
Những đứa nhỏ kinh ngạc phát hiện Transformers này không giống với những cái khác mà bọn chúng từng chơi. Cái này quả thật giống như đúc trong phim hoạt hình.
Tên ngốc đó làm sao có thể có đồ tốt như vậy?
Đứa nhỏ mập vui mừng chuẩn bị chiếm làm của riêng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trẻ con lạnh lùng dội xuống đầu đứa nhỏ mập: “Đem đồ chơi đó đưa ra đâyđây!”
Đứa nhỏ mập lập tức ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào ở sau lưng của mình có một cậu bé khác đã đứng ở đó.
“Hoắc Dận? Sao cậu lại đi ra? Ai cho cậu đi ra? Ai cho cậu lá gan này?!
Đứa nhỏ mập nhận ra cậu bé này. Cậu ta không những không sợ hãi, ngược lại lập tức rống lên. Định gọi những đứa nhỏ khác lên đánh Mặc Bảo.
Đánh cậu?
Mặc Bảo lạnh lùng cười, lười nói nhảm với đứa nhỏ mập này. Trực tiếp từ trên nhảy xuống, cậu nhào tới trước mặt đứa nhỏ mập, bàn tay nhỏ cào một cái. Trong nháy mắt, Đứa nhỏ mập không kịp nhận ra là chuyện gì xảy ra, Transformers trong tay liền không còn.
“……”
Đứa nhỏ mập sợ ngây người!