Nghĩ đến Tần Minh Ninh Vân Tấn nhịn không được liền thở dài, gần đây hắn bắt đầu dụng tâm giáo dục hai tiểu tử sắp sửa tiếp nhận hắn, quản đến thật đúng là so với ma ma trong cung còn nghiêm khắc hơn. Nhưng với tình huống hiện tại của mình thân thiếu niên ở địa vị cao mà nói, trường tùy bên người quả thật chẳng những phải thông minh, càng phải là thận trọng, biết làm việc, hắn cũng liền mở một mắt nhắm một mắt theo Tần Minh gây sức ép.
Ở trên chiết tử phê ý kiến, lại đóng dấu, mắt thấy cũng sắp đến thời gian rời nha môn, hắn lười lại gọi người đưa vào trong cung, trực tiếp để Vương An chuẩn bị xe, cầm bài tử lên liền rời khỏi nha môn.
Khi hắn đến Càn Thanh cung, bên ngoài còn đứng vài người, Ninh Vân Tấn đem bài tử đẩy tới, lập tức Lý Đức Minh liền tự mình đi ra nói thầm với hắn, “Tiểu Ninh đại nhân, bài tử này của ngài trình lên chậm. Hoàng thượng nói dù sao ngươi không cần xuất cung, đơn giản chờ chư vị đại nhân chờ phía trước hết lại triệu kiến ngài.”
Với người khác đãi ngộ bất đồng, khi Ninh Vân Tấn chờ đợi chẳng những có ghế dựa, còn có cung nhân dâng nước trà. Chỉ là hương trà mát lạnh kia, đã khiến cho người ta biết bên trong nhất định là cống trà.
Nhưng cho dù cảm thán đồng nghiệp không đồng mệnh, những người bên ngoài chờ cũng chỉ có thể đỏ mắt, trong lòng nổi chua. Dù sao thiếu niên trước mắt chẳng những vượt qua con cháu nhà mình, càng là ngay cả mình cũng kém hơn, cũng chẳng trách Hoàng thượng đối với hắn vài phần kính trọng.
Hôm nay tới diện thánh bên trong không có quan lớn gì, cho dù có quan chức so Ninh Vân Tấn cao hơn, nhưng trên tước vị lại kém một mảng lớn, thấy Ninh Vân Tấn nghiêm mặt, một bộ bộ dáng tâm sự nặng nề cho dù là có lòng nịnh bợ cũng thấy không tiện tiến lên tiếp lời. Nhưng mà thường thường ngắm liếc phần chiết tử trong tay Ninh Vân Tấn, ở trong lòng suy đoán nguyên nhân mà thôi.
Lúc này bên trong đi ra một lớp người, trong đó thì có Dương Nhượng Công và Ninh Kính Hiền. Nhìn thấy phụ thân, Ninh Vân Tấn vội vàng đặt chén trà xuống đứng lên.
Hắn đầu tiên là cho Dương Nhượng Công thấy một lễ, đối phương trong lỗ mũi hừ khẩu khí, xem như sau đó đáp lại, Ninh Vân Tấn cũng mặc kệ hắn, nhìn Ninh Kính Hiền nói, “Phụ thân.”
Ninh Vân Tấn đối với hắn gật đầu, ôn hòa hỏi, “Tại sao lúc này mới đến diện thánh?” Bọn họ một đám thuộc loại chen ngang, đi vào trước cũng không thấy Ninh Vân Tấn chờ ở bên ngoài, cho nên mới sẽ cảm thấy kỳ quái.
“Công bộ kiểm toán ra kết quả, nhi tử biết Hoàng thượng vẫn luôn quan tâm, liền trực tiếp đưa tới.” Ninh Vân Tấn quơ quơ chiết tử trong tay.
Ninh Kính Hiền biết thứ này chuyện lớn quan trọng, nhiều ở trong tay lấy một ngày liền nhiều một số chuyện xấu, sớm một chút đem khoai lang phỏng tay này giao ra mới tốt. Hắn tán thưởng mà nhìn Ninh Vân Tấn, nói, “Vậy con cứ đợi một lát đi! Vi phụ cũng không tiện ở trong này lâu, có rảnh nhớ rõ về phủ dùng cơm, lão thái thái vẫn luôn nhớ nhung con đó!”
Ninh Vân Tấn tất nhiên là đáp ứng, tiếp lại ngồi về chỗ ngồi của mình. Vừa rồi cho dù không gặp phụ thân, kỳ thật hắn cũng phải làm bộ làm tịch để người biết mình đem đồ đưa vào cung, lúc này mới thuận tiện mình bước tiếp kế hoạch tiếp theo.
Với ngũ giác sắc bén của hắn, phi thường rõ ràng nhận thấy sau khi mình nói đó là kết quả kiểm toán, có ít nhất ba đạo tầm mắt thường thường dừng ở trên người mình. Ngoại trừ Dương Nhượng Công tương đối quen thuộc ra, hai người khác một người là Lô Phi Hà, một người là An Bình gia. Hắn âm thầm đem người ghi tạc trong lòng, sau đó làm bộ như hồn nhiên bất giác mà chờ như trước.
Tựa như Ninh Vân Tấn suy đoán, kết quả Công bộ thanh tra sau khi đưa cho Văn Chân, hắn cũng không động thủ xử lý, mà là trực tiếp chờ bên Hộ bộ. Lấy thận trọng của Văn Chân, Ninh Vân Tấn tin lúc này những người đó cũng đã bị nhìn chòng chọc, mà loại theo dõi này rõ ràng phi thường quang minh chính đại, bởi vì hắn có thể rõ ràng thấy được, chưa tới thời gian ba ngày Công bộ có vài các nhân lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tiều tụy đi, già nua. Bọn họ mỗi ngày có mặt ở nha môn vào giờ Mão sau đó lấy cớ rời đi, xung quanh tiến hành hoạt động, có thể thấy được trong lòng của những người đó áp lực lớn.
Khoản của Hộ bộ so với Công bộ lộn xộn hơn nhiều, chờ Hồng Tích cũng đã trở lại trong kinh, cũng còn chưa thanh tra ra.
Hồng Tích hồi kinh buổi tối đầu tiên Văn Chân cũng không đến chỗ mình, bất quá Ninh Vân Tấn biết hai phụ tử tựa hồ nói chuyện nói tới hừng đông. Hắn tuy rằng tò mò Hồng Tích làm ra thứ gì, nhưng cũng không vội, chỉ thấy buổi sáng Văn Chân sắc mặt xanh mét, không cần hoài nghi kết quả chẳng những không tốt, còn không có thiếu cho Hồng Minh bát nước bẩn. Hắn nhàn nhã chờ buổi tối Văn Chân đến cái động của mình, khi đó mình có thể biết nội dung cụ thể.
Hôm nay sau khi rời nha môn, Ninh Vân Tấn đầu tiên không thể chờ được mà chạy về trong cung. Hắn còn chưa đi đến Tây Ngũ sở, ngay tại lộ khẩu đụng phải Hồng Minh thần tình đắc ý.
Thấy hắn dáng vẻ xuân phong đắc ý, Ninh Vân Tấn đã biết tiểu tử này thu hoạch không nhỏ. Bất quá hắn cũng chỉ là cùng hắn làm cái chào hỏi, liền chuẩn bị rời đi. Cái gọi là không hài lòng hơn nửa câu, đã đủ để hình dung quan hệ của hai người bọn họ.
Hồng Tích sau khi nhìn thấy hắn liền nâng cằm, ở trong mắt hắn chỉ cần là người đều hiếu kỳ, chung quy phải hỏi vài câu mình lần này đi Hồ Quảng thu hoạch, đến lúc đó mình có thể đem lời chế nhạo đã sớm chuẩn bị tốt nói ra một chút không sót nói hết, cũng không nghĩ rằng Ninh Vân Tấn cư nhiên căn bản không nhận rác.
Hắn vội vàng nói, “Ê, Ninh tiểu nhị, ngươi chẳng lẽ một chút cũng không hiếu kỳ chuyện ta ở Hồ Quảng điều tra ra sao?”
Bị hắm giữ lại, Ninh Vân Tấn cũng không tiện giả vờ điếc tiếp tục đi về phía trước, đành phải nhún vai nói, “Đó lại không ở trong phạm vi chức trách của vi thần, không tiện tùy ý hỏi thăm.”
Hồng Tích nhướn lông mày, thần bí mà nói, “Ta ở bên đó chính là đụng phải người Ninh gia các ngươi đó! Còn nhờ hắn, chiếm được không ít trợ giúp. Chờ đến thời điểm phụ hoàng ca ngợi ta, ta cần phải giúp hắn thỉnh công.”
Ninh Vân Tấn cười tủm tỉm mà nói, “Vi thần trước chúc mừng Nhị hoàng tử!”
Hồng Tích buồn bực, tại sao người này chính là không chịu đáp lời mình chứ —— ngay cả thiếu niên trung nhị cũng không tính hắn thật sự là bị bị Ninh Vân Tấn đùa giỡn. Hắn tự hỏi tự nói, “Ngươi đoán người nọ là ai? Là người Tiến sĩ đầu tiên của Ninh gia các ngươi, Ninh Vân Bằng đó! Vậy thật đúng là người có tài nhưng không gặp thời, Ninh gia các ngươi đối với hắn bất công nha!”
“Vi thần đoán cũng chính là Vân Bằng ca mà!” Ninh Vân Tấn ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ vỗ một cái, “Từ sau khi hắn đi Hồ Nam, thật đúng là thiệt nhiều năm chưa từng thấy hắn! Hắn cùng với Đại ca của ta chính là bạn tri kỉ, nếu biết chuyện Vân Bằng ca lập công, chỉ sợ sẽ hết sức cao hứng, đa tạ Nhị hoàng tử nói cho vi thần biết tin tốt này.”
Hồng Tích bị hắn giả ngu biến thành chán nản, lời còn lại tất nhiên cũng liền tiếp không nổi nữa. Hắn thở phì phì mà trừng mắt nhìn Ninh Vân Tấn một cái, tay áo vung lên dẫn theo người của mình đi mất.