Hứa Trúc Linh nhìn ngó bốn phía, sau khi xác định là không có người nào nghe lén thì mới thật cẩn thận mà nói.
“Câu hỏi gì thế?”
“Xin hỏi cậu… đàn ông mà không cứng thì có thể trị được không?”
Khụ khụ…
Cố Ngọc Vy không ngờ rằng Hứa Trúc Linh vậy mà lại hỏi một câu hỏi tế nhị thế này, thiếu chút nữa đã bị chính nước miếng của mình làm cho sặc chết.
“Cậu không sao chứ?”
Hứa Trúc Linh vội vàng rót cho cô ấy một cốc nước, còn không ngừng vỗ lưng giúp cô ấy nữa.
“Người trong câu hỏi của cậu… tôi có quen biết không?”
Cố Ngọc Vy hơi nhướng mày hỏi lại.
Hứa Trúc Linh sợ bị cô ấy nhìn thấu nên vội vàng trốn tránh ánh mắt của cô ấy, liên tục xua tay nói: “Cậu…cậu không quen đâu! Đây là nỗi khổ não của một người bạn của tôi, cô ấy nhờ tôi tìm bác sĩ giúp cô ấy.”
“Ô? Là thế sao? Có triệu chứng cụ thể gì không? Làm thế nào mà cô ấy biết được?”
Cố Ngọc Vy cũng không vạch trần cô, năm nay cô ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi, tuổi tác lớn hơn Hứa Trúc Linh nhiều, mà những chuyện và con người từng gặp qua cũng rất nhiều.
Chút kĩ xảo diễn xuất vụng về của cô, trong mắt cô ấy căn bản là không đủ xem.
Cô ấy đã đoán ra là Cố Thành Trung, chỉ là trong lòng vẫn còn vô cùng bất ngờ và nghi hoặc.
Anh ba cô ấy cao lớn khỏe mạnh như vậy, không giống người có bệnh không tiện nói ra nha!
“Chỉ là… mỗi ngày bọn họ đều ngủ chung với nhau, nhưng giữa hai người lại chẳng xảy ra chuyện gì cả. Lại có một lần ngoài ý muốn, người đàn ông đó bị người khác bỏ thuốc, cô gái thì muốn giải quyết giúp anh ta nhưng người đàn ông lại không chịu, vậy mà lại từ chối cô ấy!”
Đối với chuyện lúc đó, giờ Hứa Trúc Linh vẫn còn canh cánh trong lòng, cho đến tận bây giờ cũng không thể nào hiểu nổi.
Cô vì nghe thế thì trừng lớn mắt, kinh ngạc đến mức cắm cũng sắp rơi xuống đất tới nơi.
Không phải thế chứ!
Anh ba cô thật sự có bệnh không tiện nói ra sao?
“Người bạn đó của tôi, thật ra cô ấy đã nhìn thấu rồi, nhưng lại ngại nói cho chàng trai đó biết thôi, cô ấy cảm thấy chuyện này đả kích người ta quá.”
“Vậy sao cô ấy còn không chịu rời khỏi người đó đi!”
“Bởi vì bọn họ thật lòng yêu thương lẫn nhau!”
Hứa Trúc Linh trả lời vô cùng dứt khoát, Cố Ngọc Vy nhịn không được mà cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô ấy thật sự rất lo lắng, sợ Cố Thành Trung sẽ không tìm được người tốt, tuổi tác của hai người cách nhau lớn như vậy, chỉ sợ là không thể ở bên nhau tốt đẹp được.
Nhưng bây giờ xem ra là cô ấy đã lo lắng thừa rồi, có thích một người hay không cô cũng có thể nhận ra được.
Khi Hứa Trúc Linh nhắc tới Cố Thành Trung thì trong mắt đều là ánh sáng lấp lánh.
“Cậu nói xem có cách nào chữa khỏi không?” Hứa Trúc Linh mong chờ nhìn Cố Ngọc Vy.
“Bạn của cậu đã từng nghĩ đến việc nếu như không thể chữa khỏi thì phải làm sao chưa?”
“Cũng không có cách nào, cứ sống với nhau như thế cả đời thôi. Nếu không có con thì đi cô nhi viện nhận một đứa về nuôi là được rồi.”
“Bạn của cậu suy nghĩ cũng đơn giản thật đó.”
“Đơn giản một chút không tốt sao?” Hứa Trúc Linh nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
“Rất tốt là đằng khác, con người nên suy nghĩ đơn giản một chút, nghĩ phức tạp quá chỉ tổ làm mệt người mệt mình mà thôi. Tính huống của cậu tôi đã biết rồi, nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra cách gì thích hợp hết, sau khi quay về tôi bàn làm việc, thần thần bí bí mà nói: “Anh ba, anh không cứng được sao?” Khụ khu…
Cố Thành Trung xém chút nữa là bị chính nước miếng của mình sặc chết.
“Em lại nghe ai nói nữa thế hả? Đúng là nói nhăng nói cuội!”
“Là Hứa Trúc Linh chính miệng nói cho em biết, cô ấy còn không dám nói đó chính là bệnh tình của anh nữa, cô ấy chỉ nói là chuyện của bạn mình. Nhưng mà em dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được người mà cô ấy nói chính là anh. Anh và cô ấy chung chăn chung gối bao lâu rồi nhưng vẫn chưa hề xảy ra chuyện gì khác sao? Anh bị người khác bỏ thuốc, thà rằng tự mình giải quyết cũng không muốn để cho cô ấy giúp đỡ?”
“Anh, em muốn hỏi anh một câu, anh bị bệnh này bao nhiêu năm rồi?”
“Em cút qua một bên đi, anh rất là khỏe mạnh, hoàn toàn không mắc bệnh gì khó nói cả.
Mặt mày Cố Thành Trung đen thui, tính tình cũng táo bạo hẳn lên.
Năm lần bảy lượt bị người khác nghi(#) ngờ năng lực của mình, ai là đàn ông thì cũng sẽ không vui vẻ nổi.
“Thật sao? Chúng ta là người nhà với nhau cả, anh cũng đừng lừa gạt em làm gì! Tốt xấu gì thì em cũng là bác sĩ mà, dù sao thì em cũng có thể giúp anh được chứ.”